Tay không ra tay ở vị trí cách mười mét, một kích trúng đích, nếu chưa từng luyện thì người bình thường thật sự không làm được.
Giang Khải đang bận rộn thu thập gai sắt, tức giận nói, “Đừng nói nhiều, nhanh chóng đến nhổ lông đi.”
Tô Noãn Noãn cũng đến giúp đỡ, ba người thu thập hàng trăm cây gai sắt.
Bản thân những cây gai sắt này đã có độc tính tê liệt, tuy độc tính không quá khoa trương nhưng cũng dùng tốt hơn gai độc trụi lủi.
“Noãn Noãn, độc rắn đủ bôi mấy cây gai sắt?”
“40 cây đi.”
Giang Khải gật đầu, “Vậy bôi 40 cây đi.”
Tô Noãn Noãn hơi do dự, lại hơi ngượng ngùng nói, “Vậy phải đi rửa một chút, vì ta không biết chất độc tê liệt và độc rắn có xung đột không.”
“Vậy chúng ta đến bờ sông rửa.”
…
Sau khi rửa xong lại gia công, 42 cây gai độc đã hoàn thành ngâm độc.
“Chúng ta mỗi người 14 cây.” Giang Khải nói.
Viên Trụ lắc đầu nói, “Ta cảm thấy ta và Noãn Noãn mỗi người giữ một cây phòng thân là được, 40 cây còn lại đều đưa cho ngươi, chúng ta cầm nhiều như vậy làm gì, chúng ta cũng không biết đánh giết tầm xa. Noãn Noãn, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tô Noãn Noãn gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, cận chiến cần một cây là đủ.”
Giang Khải nhíu mày, nếu do hắn đánh giết dã thú, kinh nghiệm sẽ biến thành của hắn.
“Không được, các ngươi không cần thăng cấp sao?” Giang Khải không muốn chiếm lợi này.
Tô Noãn Noãn cười nói, “Ngươi thăng cấp trước cũng giống vậy, chờ ngươi đẳng cấp cao dẫn theo bọn ta sẽ có hiệu suất cao hơn.”
Lời này cũng không sai nhưng trong lòng Giang Khải vẫn hạ quyết tâm, chỉ cần có cơ hội vẫn cố gắng để hai người hoàn thành đánh giết.
Ba người phân chia gai độc xong, Viên Trụ và Tô Noãn Noãn tự chia mỗi người một cây gai độc rắn, Giang Khải được chia 40 cây gai độc rắn, cộng thêm 74 cây gai độc tê liệt.
Hắn dùng da thú làm ba cái ống thô sơ, một cái dùng để thả gai độc rắn, hai cái còn lại đặt gai độc tê liệt.
Tạm thời Viên Trụ đeo ống tên giúp Giang Khải, tránh để Giang Khải bị hạn chế hành động.
Lúc ba người đang bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch, Trụ Tử đột nhiên kêu lên kỳ quái.
Giang Khải và Tô Noãn Noãn bị tiếng kêu kỳ quái của hắn ta dọa giật mình, Giang Khải hung hăng đánh một cái vào eo Viên Trụ, “Làm gì đấy, giật cả mình, không sợ dẫn dã thú tới sao!”
Viên Trụ trợn to mắt, hoảng sợ chỉ nước sông, “Đó, đó là cái gì!”
Giang Khải cũng cảm thấy Viên Trụ hơi không đứng, lập tức cảnh giác quay đầu nhìn về phía dòng sông.
Trong dòng sông, một bóng đen như ẩn như hiện… Không lâu sau, bóng đen kia nổi lên mặt nước.
Một nam tử tóc dài mặc quần đen áo đen đi ra từ trong nước sông!
Đúng lúc này, Giang Khải lại nghe thấy sau lưng truyền đến vài tiếng cười của nhân loại!
Nghe được tiếng cười, ba người lập tức xoay người.
Trong rừng rậm có ba bóng người đi ra.
Ba người kia bao vây bọn họ từ ba hướng, cộng thêm người đi ra từ trong nước, đám người Giang Khải đã bị bao vây!
Bọn họ đều là người Châu Á, nam giới, chiều cao trên dưới 1m75, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.
Trên người mặc quần áo dài màu đen, trong tay cầm vũ khí loại loan đao, trường đao, lúc này vừa nở nụ cười dữ tợn vừa không ngừng đến gần ba người Giang Khải.
Vừa thấy bốn người này, trong lòng Giang Khải giật mình.
Nhìn từ quần áo của đối phương rất có khả năng là Người nhập cư trái phép.
Người mới không thể có quần áo, có vũ khí chính thức!
“Người nhập cư trái phép!” Tô Noãn Noãn cũng nhận ra điều này, run giọng nói.
Ba người Giang Khải lưng tựa lưng vây thành một vòng tròn, nắm lấy gai sắt của Độc thứ dã trư, căng thẳng nhìn chằm chằm những người này.
“Ha ha ha ha, thật sự có cá lọt lưới.” Một tên Người nhập cư trái phép dùng tiếng Hoa không đúng tiêu chuẩn cười lớn nói, “Còn có một Hoa cô nương!”
Bốn người kia vừa nói vừa không ngừng đến gần, thu nhỏ vòng vây.
“Lại nói, ta thật sự yêu chết nghề nghiệp Người nhập cư trái phép này, mỗi lần tới giết người mới Hoa Hạ các ngươi đều là một trải nghiệm vui sướng!” Một tên nam tử mũi mọc nốt ruồi lông đen cười xấu xa nói.
Đồng bạn của hắn ta cũng cười nói, “Gặp được chúng ta coi như các ngươi may mắn.”
“Trước đó chúng ta bắt được ba người mới ném vào trong bầy Vô ảnh lang, chờ đến lúc bọn họ sắp bị cắn chết lại cứu bọn họ ra, sau đó để Lục trảo kim mao hầu xé nát thân thể, mở ra bộ ngực của bọn họ!”
“Bọn họ đau khổ cầu xin chúng ta để chúng ta giết bọn họ, còn nói sẽ cho chúng ta rất nhiều tiền.”
“Chậc chậc chậc, cầu xin chúng ta giết bọn họ còn phải cho bọn ta tiền, ngươi nói có phải người Hoa Hạ các ngươi đều hèn như vậy không.”
Nam tử lông đen xì một tiếng bật cười, “Sao có thể nói như vậy chứ, rõ ràng là khẳng khái, cũng quá không có tâm huyết, nên học theo tinh thần võ sĩ đạo của chúng ta, mổ bụng tự sát mới đúng.”
“Bọn họ cũng muốn học nhưng bọn họ không có cách nào ra tay, vì tay chân đều bị cắt thành thịt nát.” Đồng bạn cười lớn nói.
Nghe được mấy câu này, Giang Khải hơi híp mắt lại.