(1) 杀回马枪: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch, chỉ việc phản công đột ngột không thể lường trước.
Nhưng lần này liên tục thăng cấp hoàn toàn xác nhận suy đoán của Lộ Tuấn.
Vừa này Tô Noãn Noãn gặp phải Người nhập cư trái phép, cũng chỉ có cướp bóc điểm kinh nghiệm mới có thể cung cấp đủ 300 điểm kinh nghiệm trong khoảng thời gian ngắn!
Vệ Ưng chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, hắn ta nhìn thoáng qua cốc trà trong tay, lưu loát đặt cốc trà xuống.
Hiện tại hắn ta không cần trà đặc, lúc này hắn ta tỉnh táo hơn bất cứ lúc này!
Hắn ta đi đến phía dưới màn hình lớn, nhìn hai điểm sáng dựa vào nhau ở vị trí trung tâm trên màn hình.
Lúc này, hắn ta đã không muốn chú ý ai sẽ là người đầu tiên đến Hoa Hạ thành, trong mắt của hắn ta chỉ có hai điểm sáng này.
Cơn mỏi mệt thức cả đêm, đến lúc này đột nhiên không còn sót lại chút gì.
“Một Thầy lang không có cách nào đánh giết Người nhập cư trái phép, vậy vấn đề nằm trên người Giang Khải kia!”
“Người mới đánh giết Người nhập cư trái phép, còn giết đến nghiện hay sao? Các ngươi đang muốn làm gì!”
Nói xong, Vệ Ưng đột nhiên tức giận.
“Giang Khải ơi là Giang Khải, ngươi nói xem ngươi không thể mua đồng hồ số liệu tốt một chút sao! Ngươi đang muốn tất cả chúng ta nghẹn chết sao!”
Đột nhiên, Vệ Ưng xoay người nói với Tô Lam Lam còn đang ngẩn người, “Tô Lam Lam, ta muốn tài liệu cặn kẽ của Giang Khải này! Càng cặn kẽ càng tốt!”
Ba người Giang Khải vừa đánh chết bốn tên Người nhập cư trái phép, lần này Giang Khải có bài học trước đó, sau khi đánh giết lập tức tranh đoạt đồng hồ và vũ khí của đối phương.
Nhưng bốn người đều là Noãn Noãn hoàn thành đánh giết sau cùng, để nàng cướp bóc điểm kinh nghiệm.
Giang Khải và Viên Trụ để Noãn Noãn tăng lên cấp ba trước, thuộc tính của nàng quá thấp, sau khi tăng lên cấp 3 chẳng những có thể giảm bớt chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong lúc chiến đấu, hơn nữa Y giả nhân tâm của nàng cũng có thể phát huy ra tác dụng càng lớn hơn.
Sau khi thăng cấp, Noãn Noãn dự định chia đồng hồ và vũ khí cho Giang Khải và Noãn Noãn, Giang Khải hơi do dự cuối cùng vẫn từ chối.
“Mọi người đều có chức trách riêng ở trong đội ngũ, chiến lợi phẩm nên thuộc về ngươi là của ngươi, ngươi không cần cho chúng ta.” Giang Khải nói xong lại xoay người đi vào trong rừng.
Trụ Tử thấy Giang Khải từ chối cũng vung tay lên, “Noãn Noãn, chúng ta nhận ý tố của ngươi, nhưng chúng ta là nam tử sao có thể chiếm lợi của ngươi. Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Noãn Noãn hơi nhíu mày.
Từ một số chi tiết đó, nàng có thể cảm giác được Giang Khải và Trụ Tử đều không giàu có.
Nhất là Giang Khải, hình như đặc biệt quan tâm đến tiền nhưng vừa hay tên kia lại từ chối nhận chiến lợi phẩm.
Hơn nữa, hình như hơi tức giận… Mình đã làm gì sai sao?
Đêm đó đội ngũ nghỉ ngơi dưới một ổ rắn, Trụ Tử vẫn ngủ rất say như trước, ai bảo tinh thần lực của hắn ta thấp nhất trong ba người chứ.
Líc Giang Khải phụ trách gác đêm, Tô Noãn Noãn nhẹ nhàng đi đến ngồi bên cạnh hắn.
Thấy Giang Khải không nói gì, Tô Noãn Noãn đặt hai tay lên đầu gối, ngửa mặt ngắm trời sao, nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, “Thật ra bóng đêm ở Quỷ Tinh rất đẹp.”
Giang Khải liếc nhìn Tô Noãn Noãn một cái, mỉm cười, “Đúng vậy, không tính dã thú và Người nhập cư trái phép, hoàn cảnh nơi này tốt hơn Địa cầu nhiều lắm.”
Hiện tại ở Địa cầu, ngoại trừ thành thị tập trung ở các nơi trên toàn cầu đều là một đống đổ nát.
Thấy Giang Khải đáp lời, Tô Noãn Noãn nhìn về phía Giang Khải, trong đôi mắt mang theo ý cười, “Có phải ngươi giận ta không?”
“Giận?” Giang Khải ngạc nhiên hỏi.
“Lúc ta nói chia chiến lợi phẩm cho ngươi, ta thấy hình như ngươi không vui lắm.”
Giang Khải nhớ lại một chút, nghĩ đến có lẽ lúc ấy lời lẽ của mình quá nghiêm khắc mới khiến Tô Noãn Noãn hiểu lầm.
“Sao lại như vậy? Chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng không có ác ý, tại sao ta phải tức giận.” Giang Khải nghiêng đầu nhìn về phía Tô Noãn Noãn, nhướn mày hỏi, “Ngươi thấy ta là người nhỏ mọn như vậy sao?”
Tô Noãn Noãn thấy Giang Khải không giống nói dối, trong lòng lại thở phào một hơi.
“Có lẽ là ta hiểu lầm, nhưng lúc đó ta thấy tâm trạng của ngươi thật sự không tốt…”
Ánh mắt Giang Khải không có giao điểm nhìn mặt đất dưới chân, yếu ớt nói, “Chỉ nghĩ đến một số việc mà thôi, không liên quan gì với ngươi.”
“Giang Khải, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi rất cần tiền không?”
Giang Khải im lặng một lát, sau đó thở dài một tiếng, “Cần!”
“Vậy vì sao ngươi không cần chiến lợi phẩm.” Tô Noãn Noãn tò mò hỏi.
Giang Khải liếc nhìn Tô Noãn Noãn, khẽ cười một tiếng, “Dù ta rất cần tiền cũng không kiếm tiền thông qua việc chiếm lợi ích mà người khác nên có được?”
“Ca ta cũng dạy ta như thế.”
“Ngươi có ca ca sao? Hắn cũng ở Quỷ Tinh sao?” Tô Noãn Noãn nghiêng đầu tò mò hỏi.
Giang Khải mỉm cười, “Hắn không ở đây.”
Giang Khải cười một lúc lại cảm thấy hốc mắt hơi chua xót.