Uỳnh!
Đám người đông nghịt dần lan rộng, những lá cờ đỏ rực tỏa ra thứ sát khí kinh người. Hắc vân cũng đang tụ lại như muốn đổ một trận mưa to.
Ba người Tâm Thanh lập tức thu lại sự vui vẻ, gương mặt có chút tái đi khi nhìn thấy thế trận kia, ánh mắt bị bao phủ bới sự kinh hãi.
Qua những lá cờ kia họ đã nhận ra đám người này, rõ ràng mục tiêu của Huyết Mãng Thành là nhằm vào họ...
- Hà hà, đến thật rồi..
Khi ba người Tâm Thanh đang run rẩy thì Lâm Động bước ra, một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt.
- Lâm Động đại nhân...xin lỗi...
Tâm Thanh cắn môi, mắt ầng ậc nước, cô bé biết sự tình thế này đều là vì mình dã cầu xin Lâm Động ra tay cứu tộc nhân. Nếu Lâm Động có bị làm sao thì có chết Tâm Thanh cũng khó ăn khó nói.
Hai thiếu nữ kia cũng định quỳ xuống nhưng Lâm Động đã đỡ đậy.
- Đây chính là điều ta cần, ngược lại là ta đã dùng mọi người làm mồi nhử, không cần phải tự trách mình.
Lâm Động cười, rồi hắn đi lên đỉnh dốc, khu vực này có không ít người, trong đó phần nhiều không phải của Huyết Mãng Thành. Xem ra chỉ trong hai ba ngày mà những tin tức của Lâm Động hắn đã truyền đi khá nhanh.
Có điều... đó là điều hắn cần.
Một trận gió thôi qua bình nguyên khiến bụi nổi lên mù mịt, nhưng nó không thể thôi đi cái không khí căng thẳng lúc này.
- Đó chính là con người đã khiêu chiến Huyết Mãng Thành? Trẻ vậy sao?
- Nghe nói thực lực rất mạnh, ngay tiểu thành chủ Huyết Mãng Thành cũng không phải đối thủ của hắn...
- Nhưng lần này có Tào Doanh ra mặt... đó là cường giả bán bộ Tử Huyền Cảnh viên mãn đấy. Nghe nói không dưới mười cường giả Từ Huyền Cảnh đại thành đã chết trong tay hắn.
- Hơn nữa còn có nhiều cường giả Huyết Mãng Thành thế kia...tiểu tử này cũng quá ngông cuồng.
- Kẻ ngông cuồng chắc chắn không sống lâu được...
Vô số ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh trên sườn dốc, rồi tiếng xi xầm lan rộng. Chuyện liên quan đến Lâm Động gần đây đã lan rộng khắp khu vực này. Dù gì thì đã lâu lắm rồi chưa ai thấy con người dám ngông cuồng tại Thú Chiến Vục cả.
- Ngươi chính là tên Lâm Động đã cướp người từ tay Huyết Mãng Thành?
Nam từ mặc huyết bào ngồi trên vương tọa ngẩng lên, đôi mắt như của rắn độc nhìn chăm chăm thân ảnh trên sườn dốc, nói.
- Chắc ngươi là thành chủ Huyết Mãng Thành?
Lâm Động nhìn thẳng vào hắn, cười:
- Các ngươi đến muộn hơn ta nghĩ.
'ủ?.
Huyết bào nam tử nheo mắt, rồi nhếch mép cười:
- Ngươi biết Huyết Mãng Thành ta sẽ đến sao?
Lâm Động cười, rồi khẽ tóm về phía hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc. Thân thể họ khẽ run lên, hai đạo huyết quang chui ra rồi biến thành hai con huyết xà to cỡ ngón tay.
- Trong cơ thể họ có thứ Hu vết Mãng Thành các ngươi để lại. Bọn ta đi đến đâuđương nhiên đều không thể thoát khỏi cảm ứng của các ngươi.
Lâm Động chơi đùa với hai con huyết xà, rồi ánh mắt lạnh tanh, bóp nát chúng rồi ném đi.
- Thứ này mà muốn thoát khỏi cảm ứng của ta?
Hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc thấy vậy, gương mặt vốn đã tái nay lại càng trắng bệch, chắc hẳn ngay họ cũng không biết trong người mình lại có thứ đó.
Huyết bào nam tử nhìn con huyết xà nổ tung trong tay Lâm Động, nụ cười dần tắt, hai tay dặt lên dầu gối, người hơi ngả về trước, đôi mắt bỗng chốc lạnh băng.
- Ý ngươi là ngươi có tình dụ ta ra?
Lâm Động cười không thừa nhận cũng không phủ nhận, rồi nói:
- Nhường đường di.
Cuối cùng huyết bào nam tử dừng dậy, cười khảy:
- Tiểu tử, tuy không biết ngươi từ đâu đến, nhưng khả năng ra vẻ cũng không tồi... có điều...
Nói đến đây, nguyên lực hùng hồn bùng phát từ cơ thổ hắn, thanh thế vượt xa Tử Huyền Cảnh đại thành, thậm chí ngay Hỏa Thần, Từ Tu cũng kém một bậc.
Hắn ta đà gần là Tử Huyền Cảnh viên mãn!
- Muốn dọa Tào Doanh ta, tiểu tử ngươi còn non lắm. Bốn người các ngươi hôm nay đừng hòng thoát.
Lâm Động nhìn Tào Doanh với khí thế kinh người, hắn cười rồi chầm chậm bước về phía đội quân Huyết Mãng Thành. Theo từng bước chân của hắn là nguyên lực hùng hồn dị thường trào dâng.
- Nếu vậy thì đánh thôi.
Lâm Động dừng tại nơi cách Tào Doanh độ nghìn trượng, cười:
- Một chọi một hay tất cả cùng lên?
- Đại ca, tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, hãy cùng ra tay giết hắn đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLTào Mãng ánh mắt u tối, nói. Không biết vì sao hắn có cảm giác Lâm Động có thứ gì đó khiến hắn bất an.
- Đương nhiên ta biết hắn đang dùng kế khích tướng... Một con kiến thì có thể làm
gỉ?
Tào Doanh cười, yêu thú tộc vốn rất hiếu chiến, sức mạnh chính là thứ duy nhất chúng theo đuổi. Hơn nữa Tào Doanh lại là thủ lĩnh của cà một thế lực, cũng có ngạo khí của mình. Tuy nhiên, nếu sự việc đến bước cuối cùng hắn sẽ đặt thắng lợi trước thủ đoạn. Chỉ là lúc này hắn không cho rằng tiểu tử kia lại có thể lật ngược được tình thế.
Đó là sự tự tin của hắn, mà sự tự tin nà đến từ việc hắn đã giết mười cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành!
Tào Mãng nghe vậy cũng không tiện nói thêm gì. Hắn cũng rất tin tưởng vào Tao Doanh, dù thế nào Tào Doanh cũng gần là cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn rồi. Tầng thứ này cũng là đỉnh cấp của Thú Chiến Vực. Tuy Lâm Động có chút kỳ quái nhưng muốn đánh thắng được Tào Doanh thì hắn không tin lắm.
Tào Doanh cười khảy, bước chân ra, huyết quang lấp lánh rồi Hàn Lập tức xuất hiện phía trước Lâm Động, một cây huyết mâu hiện ra trong tay, hàn quang lóe lên trên lưỡi mâu.
Lâm Động chầm chậm siết tay lại, từng sợi lôi quang tụ lại trong bàn tay hắn rồi lan tỏa biến thành một cây lôi trượng, thấp thoáng còn có tiếng sấm rền vang.
Trên bình nguyên, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai thân ảnh trên không trung. Họ) đều rất muốn biết rốt cuộc con người khá ngông nghênh ở Thú Chiến Vực rốt cuộc cóbản lĩnh thật hay chỉ ra vò dọa người khác...
ở Yêu Vực, tất cả đều sùng bái sức mạnh, dù là con người hay yêu thú, chỉ cần có sức mạnh là được người khác kính sợ. Nhưng nếu chỉ là cáo mượn oai hùm thì chắc chắn không sinh tồn nổi ở dây.
Trên sườn dốc, ba người Tâm Thanh đều căng thẳng quan sát, hai thiếu nữa Cửu Vĩ tộc gương mặt đầy lo lắng và bất an, dường như sắp khóc đến nơi.
- Tâm Thanh...đó là Tào Doanh, thành chủ Huyết Mãng Thành dấy. Nghe nói hắn sắp thành Tử Huyền Cảnh viên mãn rồi.
Một thiếu nữ nhỏ giọng nói.
Cảnh giới Tử Huyền Cảnh viên mãn trong mắt họ là quá xa vời, nghĩ đến trong Cửu Vĩ tộc bọn họ, mạnh nhất cũng chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, còn cách Tử Huyền Cảnh viên mãn quá xa.
Tuy họ đã nghe được những chuyện không tầm thường của Lâm Động, nhưng rõ ràng không thể một chốc một nhát đánh đổ được ấn tượng về sự hung tàn của Tào Doanh bao năm nay mà họ biết.
- Yên tâm, Lâm Động đại nhân từng đánh bại cường giả Chuyển Luân Cảnh. Tuy ở đây nhiều người nhưng Tào Doanh còn lầu mới bằng cường giả Chuyển Luân Cảnh. Tâm Thanh tuy có lo lắng nhưng rõ ràng không thể để lộ ra điều đó lúc này, vì thế lên tiếng an ủi.
- Từng chiến dấu với cường giả Chuyển Luân Cảnh...
Hai thiếu nữ kia giật thót mình. Chỉ riêng cường giả gần Tử Huyền Cảnh viên mãn như Tào Doanh với họ cũng dã là vô dịch. Cái gọi là cường giả Chuyển Luân Cảnh gần như là nhân vật trong truyền thuyết rồi. ở Yêu Vực này đó cũng là bá chủ một phương, vậy mà giờ Tâm Thanh lại nói thanh niên nhìn mới hơn hai mươi tuổi kia lại từng đánh bại cường giả Chuyển Luân Cảnh? Dù là dựa vào sức nhiều người thì cũng quá khủng bố.
- Lâm Động đại nhân... lợi hại vậy sao?
Cuối cùng hãi thiếu nữ kia cũng bớt sợ hãi hơn, ánh mắt nhìn lên thân ảnh đang cầm lôi trượng với niềm hy vọng.
Có lẽ hắn có thể phá vỡ cục diện thập tử nhất sinh lúc này...
Trên bầu trời, Lâm Động không để tâm đến những ánh mắt nhìn mình. Hắn chỉ điềm nhiên nhìn Tào Doanh trước mật. Một lúc sau hắn nhếch môi, đôi mắt tràn ngập sát ý.
Trận đấu này bắt đầu thôi. Tiểu Viêm...ta đến tìm ngươi đây.