- Ngươi nói ngươi có thể phá vỡ Viêm Hoàng Long Giáp của ta?
Đôi mắt lộ ra dưới chiến giáp của Nghiêm Sơn lóe lên ý cười, chắc hẳn thấy rất nực cười vì lời nói của Lâm Động. Long giáp của hắn có thể chống đỡ được công kích của cả siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, Lâm Động lấy gì mà phá vỡ nó?
Xung quanh quảng trường cũng có tiếng cười vọng lên. Họ nhìn Lâm Động một cách thích thú, cũng muốn biết rốt cuộc hắn có thủ đoạn gì để phá vỡ Viêm Hoàng Long Giáp mà họ cũng phải bó tay.
Lâm Động chỉ cười, không để tâm đến những tiếng cười chế giễu kia. Hắn giơ tay ra, hai ngón tay chụm lại giống như thanh đoản kiến, khe ngón tay có hắc quang và lôi quang lập lờ.
- Để xem hôm nay ngươi làm thế nào phá vỡ Long Giáp của ta.
Nghiêm Sơn cười lớn, tiếng cười đầy kiêu ngạo, hồng quang lấp lánh bùng phát từ trong cơ thể hắn khiến chiến giáp chói lòa ánh sáng.
Lâm Động hơi cụp mắt xuống, hắc lôi quang trên ngón tay thêm đậm đặc, một lát sau tay hắn đã hoàn toàn biến thành màu hắc lôi, kỳ lạ nhất là ngón tay hắn tựa như dịch thể ngưng tụ, thậm chí có giọt nước nhỏ xuống, nhưng rất nhanh đã tan biến trong hư không.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra ở giữa thứ dịch thể đó dường như có hai hình phù văn hiện lên, không gian xung rung chuyển dữ dội.
Tiếng cười châm chọc dần mất đi, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn hai ngón tay kỳ lạ của Lâm Động. Họ có thể cảm nhận được luồng sức mạnh nguy hiểm từ đó.
Đôi mắt Nghiêm Sơn cũng dần trở nên ngưng trọng, nguyên lực mạnh mẽ tràn lên tựa thủy triều.
Cả không gian chìm vào tĩnh lặng.
Rồi Lâm Động đột nhiên ngẩng lên, sâu trong dôi mắt là hắc lôi quang cuồn cuộn.
Soạt!
Lâm Động giống như dây cung đang kéo căng bỗng thả ra. Mọi người chri thấy vô số đạo tàn ảnh lướt qua bầu trời, khi nhìn được thì thấy không gian phía trước Nghiêm Sơn đã biến dạng, một thân ảnh quỷ mị hiện ra.
- Viêm Hoàng Thủ Hộ!
Nghiêm Sơn hô lên một tiếng, hồng quang bùng nổ, biến thành dòng chảy đỏ rực chảy xuống tạo nên một bức tượng rồng bao quanh Nghiêm Sơn.
Bức tượng đỏ rực, vảy rồng lấp lánh lan tỏa thứ cảm giác kiên cố không thể phá vỡ.
Mắt Lâm Động phản chiếu bức tượng rồng, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, hai ngón tay đâm ra, không gian phía trước như nổ tung.
Ngón tay tựa dịch thể của Lâm Động điểm lên bức tượng rồng, ánh sáng bùng nổ, rồi tất cả cùng chấn động khi nhìn thấytay Lâm Động xuyên qua bức tượng.
Thân hình Lâm Động đột nhiên dừng lại, ánh sáng tiêu tan, lộ ra hai thân ảnh sát nhau.
Hai người đều không hề động đậy.
Rắc.
Sự tĩnh lặng kéo dài không lâu, rồi mọi người nhìn thấy vô số vết rạn dần lan rộng trên bức tượng rồng. từng mảng từng mảng rơi xuống, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
Lúc này tất cả mới nhìn rõ được ngón tay kỳ lạ của Lâm Động đang chạm vào trán Nghiêm Sơn. Long Giáp ở chỗ đó cũng tan chảy thành một cái lỗ lớn. Nhìn như vậy thì chỉ cần Lâm Động duỗi ngón tay thêm một chút là sẽ xuyên thủng đầu Nghiêm Sơn.
Đối diện với ngón tay có thể phá vỡ tượng rồng và Viêm Hoàng Long Giáp, chẳng ai cho rằng nhục thể của Nghiêm Sơn sẽ chịu nổi.
Dường như Nghiêm Sơn cũng biết điều đó, vì thế thân thể hắn không dám động đậy chút nào, đôi mắt dâng tràn sự kinh hãi.
Vừa rồi hắn không cảm ứng được gì đã thấy lớp phòng ngự mạnh nhất của mình bị hủy dưới tay Lâm Động rồi/
- Ngươi…ngươi thắng rồi.
Nghiêm Sơn sững sờ một lúc lâu, rồi đôi mắt hiện vẻ buông xuôi. Hắn không biết Lâm Động làm thế nào nhưng sự thật nó tàn khốc như vậy rồi.
Lâm Động cười thân thiện, ngón tay hắc lôi quang kia cũng dần trở lại bình thường, thu tay lại, trong lòng thầm cảm thán. Nghiêm Sơn đúng là rất đáng gờm, để phá vỡ lớp phòng ngự đó, hắn đã phải dùng đến thủ đoạn lợi hại nhất. Nhưng việc dùng đến sức mạnh của hai tổ phù tiêu hao quá lớn.
Dù gì hôm đó ngay Thiên Long Yêu Soái cũng suýt chịu thiệt lớn với công thế này của hắn. Nghiêm Sơn bị phá vỡ lớp phòng ngự cũng không có gì lạ. Chỉ là Lâm Động không thể sử dụng chiêu này liên tục được.
- Vẫn là thực lực không theo kịp.
Lâm Động mím môi, trong lòng thấy bất lực. Thủ đoạn của hắn không ít, nhưng có thể vì phân tâm như thế mà thực lực bản thân hắn tăng tiến không nhanh. Lúc này hắn cần Viễn Cổ Hóa Long Đàm của Long tộc để khiến bản thân đột phá.
- Hắn phá vỡ được lớp phòng ngự lợi hại nhất của đại ca?
Nghiêm Phong thấy kết quả như vậy, sắc mặt không khỏi ngưng trọng. Tiểu Hinh cũng có phần động dung. Phòng ngự của Nghiêm Sơn ngay nàng cũng phải bó tay, vậy mà không ngờ Lâm Động lại chính diện phá vỡ được nó.
Nguồn: http://truyen360.com- Xem ra Thanh Trĩ đại nhân đánh giá cũng có lý.
Nghiêm Phong cười khổ, hắn vốn là người tâm cao khí ngạo, nhưng cũng không thể không thừa nhận đã nhìn nhầm rồi.
Nguyên Càn cười, những người trẻ tuổi vốn cao ngạo giờ đã thu lại chút ngạo khí cũng tốt. Đừng lúc nào cũng tưởng có huyết mạch Long tộc là cao hơn người khác.
- Có điều, Lâm Động vận dụng được hai tổ phù đến mức đó quả thật không đơn giản.
Nguyên Càn và một vị trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt đều có phần kinh ngạc, sức mạnh kinh người vừa rồi không lọt qua được cảm tri của họ.
- Đã nhường rồi.
Sau khi lớp giáp trên người Nghiêm Sơn biến mất, Lâm Động cũng thu tay về, nhìn Nghiêm Sơn cười.
- Lâm Động huynh quả nhiên lợi hại. Vừa rồi ta có mắt như mù.
Nghiêm Sơn cũng có chút khí độ, tuy thua nhưng vẫn cung tay cười. Chỉ là thái độ hiện giờ của hắn tốt hơn trước nhiều.
- Suất đi Hóa Long Đàm của ta giao cho Lâm Động huynh.
- Đa tạ Nghiêm Sơn huynh.
Lâm Động cười, cũng có thiện cảm với Nghiêm Sơn, người này tuy kiêu ngạo nhưng không phải loại tự cao tự đại.
- Các ngươi lúc nào trong mắt cũng chẳng có ai, hôm nay đã được một bài học rồi chứ?
Nguyên Càn cùng mấy vị trưởng lão đi vào giữa, cười lớn.
Mọi người xung quanh quảng trường đều nhún vai không nói gì. Lâm Động quả thực đã kích thích tính hiếu thắng của họ, xem ra sau này phải tăng cường tu luyện hơn rồi.
- Đã có kết quả rồi thì ba ngày nữa sẽ khai khởi Viễn Cổ Hóa Long Đàm. Đến lúc đó, Lâm Động, Nguyên Hinh, Nghiêm Phong, ba ngươi sẽ vào Hóa Long Đàm.
Nguyên Càn nhìn ba người, nói.
- Ha ha, ta muốn xem xem lần này Hóa Long Đàm sẽ hóa được long cốt đẳng cấp nào.
Nguyên Càn cười thích thú.
- Long cốt cũng có đẳng cấp sao?
Lâm Động khựng người, hắn không biết gì về điều này.
- Hóa Long Đàm có thể tôi luyện xương cốt, đồng thời cường hóa chúng đến mức ngang ngược. Sự cường hóa cũng có mạnh có yếu. Thông thường long cốt chia làm ba cấp thượng, trung, hạ.
Nguyên Càn không ngạc nhiên vì Lâm Động không biết, dù gì đây cũng là thông tin chỉ người trong tộc mới biết.
- Nhưng long cốt thượng đẳng lại không phải long cốt mạnh nhất, trên nó còn có loại long cốt Viễn Cổ, chỉ có điều vô cùng ít ngừoi có được hai loại long cốt này.
- Ồ?
Lâm Động nhìn Nguyên Càn có phần hiếu kỳ, xem ra hắn hứng thú với long cốt Viễn Cổ rồi.
- Năm đó Thanh Trĩ vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm, và có được long cốt Viễn Cổ.
Lâm Động chẹp miệng, lúc này hắn mới hiểu sự ngang ngược của long cốt Viễn Cổ.
- Được rồi, tất cả về nghỉ đi, ba ngày nữa sẽ khai khởi Viễn Cổ Hóa Long Đàm.
Nguyên Càn phẩy tay.
- Đi nào Lâm Động huynh, đi chơi với bọn ta, trong Long tộc có không ít thứ thú vị đâu.
Lâm Động gật đầu, định rời đi thì bị Nghiêm Sơn kéo lại. Hắn đành để mặc cho Nghiêm Sơn và rất nhiều người trong Long tộc lúc này cũng có hứng thú với hắn kéo đi.
Nguyên Càn thấy vậy cũng cười.
- Tộc trưởng, long cốt Viễn Cổ quả thực rất mạnh nhưng có phải ngài quên một loại không?
Một vị trưởng lão đột nhiên cười nói.
Nguyên Càn khựng người, rồi nhìn vị trưởng lão đó:
- Ngươi nói đến long cốt Hồng Hoang? Thứ đó còn hiếm hơn cả long cốt Viễn Cổ, lẽ nào ngươi cho rằng nó xuất hiện?
Trưởng lão cười khan, lắc đầu, đó đúng là chuyện hiếm thấy. Nhìn thấy long cốt Viễn Cổ đã khiến người ta vô cùng thỏa mãn rồi. Còn về long cốt Hồng Hoang thì thôi đi.