Cực bắc Yêu Vực, canh phong lạnh nuốt, vào một thời gian nhất định trong này canh phong sẽ hình thành bão tố. Uy lực đó dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng phải biến sắc mặt. Vì thế, tuy ngày một nhiều cường giả đến hoang nguyên này nhưng không nhiều người dám xông vào trong. Đặc biệt là không lâu sau khi một số ngươi không kìm được lòng lam mà xông vào, những tiếng kêu thảm thiết vọng ra khiến không ít cường giả phải kìm nén lòng tham, trở nên thận trọng hơn, ở ngoài chờ cho canh phong yếu đi.
Mấy người Lâm Động cũng không lỗ mãng mà xông vào. Tuy có cả người của Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc đi cùng, lực lượng của họ có vẻ hào hoa nhất, nhưng Lâm Động không dám vì thế mà xem thường. Bằng tinh thần lực Tiểu Phù Tông, hắn mơ hồ cả nhận được trong số rất nhiều luồng khí tức ở đây, có một số người khiến người ta phải dè chừng.
Lúc này mà xuất đầu lộ diện trước thì không phải thông minh.
Tất cả cường giả trên hoang nguyên này đều đang kìm nén sự thèm thuồng, lặng lẽ chờ đợi…
Sự chờ đợi đó kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau, tất cả đều cảm thấy canh khí trong hoang nguyên đã có dấu hiệu yếu đi.
Ầm ầm!
Đủ mọi loại âm thanh ồn ã vang lên từ bốn phương tám hướng. Hoang nguyên vốn đang có trật tự cuối cùng trở nên hỗn loạn, vô số cường giả ánh mắt đều trở nên rực cháy.
Sự tham lam trước đó bị đèn nén đã bùng phát trở lại sau khi canh phong suy yếu.
- Sắp loạn rồi.
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, hơi cụp mắt xuống nói.
- Những người này rốt cuộc vẫn coi thường Thiên Huyền Canh Phong của cực bắc địa vực. Không biết lần này có bao nhiêu người đổ máu nữa.
Chúc Lê đại trưởng lão lắc đầu.
- Năm đo ta từng đến đây, kết quả gặp phải bão Thiên Huyền Canh Phong, dù đã là Chuyển Luân Cảnh nhưng vẫn bị trọng thương, về phải tu dưỡng mất mấy năm trời mới xóa bỏ được canh khí trong người.
Nghe vậy, ngay Lâm Động đã có chuẩn bị trước mà ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng, dù gì hắn cũng không hiểu gì về vùng đất này. Tuy cảm nhận được sự lợi hại của canh phong, nhưng không ngờ nó lại mạnh đến mức đó.
Hơn nữa, ở nơi ít dấu chân người này còn có rất nhiều loài yêu thú từ thời Viễn Cổ. Linh trí của chúng không cao, nhưng vô cùng lợi hại.
- Bắt đầu vào rồi, chúng ta cũng chuẩn bị đi. Nhân lúc nhiều người, có lẽ cũng phân tán được uy lực của Thiên Huyền Canh Phong. Còn về yêu thú trong đó, những người khác cũng chia sẻ được với chúng ta.
Liễu Thanh nhìn về phía xa rồi cười nói.
Hắn là người hiếu chiến, nhưng không thích việc mất sức vô ích. Hắn biết rõ sự lợi hại của Thiên Phong Canh Khí, nếu đi vào sâu bên trong thì sẽ rất phiền phức.
Lâm Động cũng nhìn về phía xa, chỉ thấy chỗ đó đã có vô số đạo nguyên lực bùng phát, rồi rất nhiều thân ảnh giống như thiêu thân lao vào hoang nguyên.
Có điều, mơ hồ có thể nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết vang ra, nhưng trước những tiếng gầm thét phía sau thì nhạt nhòa khó lòng nghe rõ.
- Người của Cửu Phụng tộc cũng động thân rồi.
Tiểu Điêu đột nhiên lên tiếng, Lâm Động hơi liếc qua thì thấy đại trưởng lão Mục Địch của Cửu Phụng tộc đột nhiên xuất hiện một quầng sáng trong tay. Khi ánh sáng biến mất thì hện ra một cây quạt lông màu đen. Trên quạt phủ đầy phù văn xa xưa, mỗi lần chuyển động là tỏa ra một thứ lăng lượng kỳ lạ khiến không gian trở nên méo mó.
- Thiên Vũ Trấn Ma Phiến?
Lâm Động thấy vậy cũng hơi kinh ngạc. Đây là món thần vật đứng thứ mười bốn trong bảng Viễn Cổ Thần Vật, thời Viễn Cổ không biết đã tiểu diệt được bao nhiêu dị ma. Không ngờ nó lại rơi vào tay Cửu Phụng tộc.
- Cửu Phụng tộc thích nhất là thu thập các loại thần vật Viễn Cổ, vì thể bảo bối trong tộc của chúng không hề ít.
Chúc Lê đại trưởng lão cũng nhận ra cái quạt lông vũ trong tay Mục Địch.
- Hê, thần vật Viễn Cổ, đúng là lợi hại, còn nằm trong món hàng đầu bảng Viễn Cổ Thần Vật nữa chứ. Chỉ có những thứ này mới được Phù Tổ đại nhân đích thân luyện chế, những cái khác uy lực tuy cường đại nhưng so với mười món đầu tiên thì vẫn thua kém một bậc.
Lâm Động nhếch môi.
- Ừm, mười món đứng đầu bảng Viễn Cổ Thần Vật đúng là siêu cấp thần vật. Có điều, theo ta được biết, Phù Tổ đại nhân chỉ luyện chế chín món.
Chúc Lê đại trưởng lão trầm ngâm.
- Ồ?
Lâm Động chớp mắt, rồi hiếu kỳ hỏi:
- Vậy món đứng đầu bảng không phải của Phù Tổ đại nhân luyện chế sao? Mà nó rốt cuộc là thứ gì?
- Cái này…ta cũng không rõ lắm.
Chúc Lê đại trưng lão cười khổ, điều này lão cũng chỉ biết từ những ghi chép trong tộc. Món siêu cấp thần vật đứng đầu bảng thần bí khó lường. Đừng nói là lão, ngay cường giả Viễn Cổ e là cũng ít người biết đến nó.
Lâm Động lại càng thêm hiếu kỳ nhưng giờ không phải lúc nói đến những điều này. Chỉ thấy Mục Địch lấy ra Thiên Vũ Trấn Ma Phiến rồi cười khảy nhìn hắn, vặn cổ tay một cái, từ chiếc quạt tỏa ra một quầng sáng đen bao phủ xung quanh hắn. Trên đó là rất nhiều những vòng xoáy đen tương tự như Thiên Huyền Canh Phong trong hoang nguyên.
- Đi!
Mục Địch hô một tiếng, quầng sáng đó bọc quanh đưa mấy người bọn chúng bay thẳng vào hoang nguyên đầy canh khí.
- Ha ha, Chúc Lê, bọn ta đi trước.
Cách đó không xa, Côn Uyên trưởng lão của Côn Bằng tộc cười lớn, cung tay với Chúc Lê rồi không gian phía trước biến dạng, năm người bước vào và biến mất một cách quỷ dị
- Côn Bằng tộc vốn có khả năng xé tan không gian.
Chúc Lê lắc đầu cười:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Vừa dứt lời, lão chuẩn bị bay đi nhưng lại bị Lâm Động ngăn lại. Lâm Động cười, vung tay, một tòa điện cổ xưa cỡ nhỏ hiện ra.
- Đại trưởng lão đừng vội, Cửu Phụng tộc có bảo bối, ta cũng có. Chúng ta vào trong Huyền Thiên Điện, mặc cho Thiên Huyền Canh Phong có ác liệt thế nào thì cũng không thể tổn thương đến chúng ta được. Như vậy còn không bị tiêu hao nguyên lực.
Lâm Động cười.
- Huyền Thiên Điện đứng thứ mười trong bảng Viễn Cổ Thần Vật?
Chúc Lê đại trưởng lão dù gì cũng có nhãn lực hơn người, vừa nhìn là nhận ra, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.
- Chính nó.
Lâm Động cười rồi phẩy tay, Huyền Thiên Điện biến to ra vài trượng, hắn bay vào trước rồi đến Tiểu Điêu, Tiểu Viêm.
- Ha ha, tiện thế này thì phải tận hưởng một chút rồi.
Liễu Thanh cũng cười lớn rồi cùng mấy người Đoạn Đào bay vào trong. Chúc Lê đại trưởng lão cũng cười rồi vào theo.
Khi tất cả đã vào hết bên trong thì Huyền Thiên Điện đột nhiên bùng sáng, phát ra tiếng uỳnh uỳnh, rồi trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ xông thẳng vào trong hoang nguyên.
Theo sau họ là cường giả các phương bắt đầu thi triển thu đoạn, lập tức cả không gian bừng sáng, hoang nguyên vốn tĩnh lặng bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Nguồn: http://truyen360.comKhi các cường giả đua nha đến hoang nguyên này thì trên đỉnh một ngọn núi bên ngoài hoang nguyên, không gian đột nhiên biến dạng, hắc khi lạnh lẽo tràn ra biến thành một hắc ảnh mơ hồ.
Hắc ảnh này nhìn hoang nguyên từ phía xa, khóe miệng dường như nhếch lên với vẻ tàn nhẫn.
- Quỷ Uyên Vương.
Trong đám hắc khí vọng ra một giọng nói lạnh lùng, không gian phía sau hắn cũng méo mó, rồi một hắc ảnh hiện ra. Hắn vừa xuất hiện thì đã hơi cúi người, dáng vẻ rất khiêm nhường.
- Tình báo lần này truyền đi nhanh thật, Yêu Vực xảy ra việc lớn thế này, Ma Ngục ta sao có thể không nhúng tay vào chứ?
Hắc ảnh đó cười nhạt.
- Thập Vương Điện, trước mắt chúng ta nên có hành động gì? Không gian của Thôn Phệ Chủ kia hình như cường giả Luân Hồi Cảnh không vào được.
Thân ảnh được gọi là Quỷ Uyên Vương hạ giọng hỏi.
- Hà hà, nếu Thôn Phệ Chủ còn tại thế thì ta còn dè chừng hắn vài phần, nhưng dáng tiếc hắn đã chết rồi, làm được gì chứ?
Hắc ảnh cười, đôi mắt không chút tình cảm nhìn về cảnh tượng náo nhiệt phía xa, khẽ nói:
- Hiện tại có lẽ ở đây có không ít cường giả đỉnh cấp của Yêu Vực, không biết nếu giết hết chúng thì thực lực chỉnh thể Yêu Vực giảm đi bao nhiêu?
- Hê hê, vẫn là Thập Vương Điện thủ đoạn cao siêu. Bọn chúng đều là rường cột, tinh nhuệ của thế lực các phương trong Yêu Vực. Nếu chúng biến mất thì hẳn là khiến các thế lực này đau đớn một phen.
Quỷ Uyên Vương cười gằn.
- Vào không gian đó, dù là cường giả Luân Hồi cũng không thể cảm ứng được, đây chính là thời cơ tuyệt hảo cho chúng ta ra tay.
Hắc ảnh kia khẽ gật đầu:
- Lần này đủ người chứ?
Quỷ Uyên Vương cười, rồi vung tay, không gian quanh đó nhu động, lại ba đạo hắc ảnh khác hiện ra, sức mạnh không hề thua kém hắn.
- Thiên Ảo Vương, Địa Ảo Vương, Ám Uyên Vương, bái kiến Thập Vương Điện.
Ba hắc ảnh vừa xuất hiện liền cúi mình trước hắc ảnh.
Ba kẻ này đều là Dị Ma Vuong, tính ra thì đã có đến bốn cường giả Luân Hồi Cảnh!
- Ừm, hẳn là đủ rồi!
Hắc ảnh kia thấy vậy cười, rồi khoát tay, thân ảnh chúng đều biến mất một cách quỷ dị.
- Hà hà, Ma Ngục ta ẩn mình nhiều năm như vậy, cũng đến lúc thi triển đại thủ đoạn rồi…
Sau khi chúng biến mất, một giọng nói lầm bầm lạnh lẽo, u tối vang vọng.