Vũ Động Càn Khôn

Chương 1225: Trò chuyện cùng nhau

- Lâm Động đại ca!

Giọng nói vui mừng của Tô Nhu đã phá vỡ sự yên tĩnh của núi rừng.

- Lâm Động sư huynh!

Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng vội ôm quyền hành lễ, thần sắc đầy vẻ tôn kính. Lâm Động có ân tình với Cửu Thiên Thái Thanh Cung bọn họ, hơn nữa họ báo được thù cũng là nhờ cả vào Lâm Động.

Lâm Động cười với họ rồi nhìn về phía Lăng Thanh Trúc. Nàng thấy hắn đến thì ánh nhìn chuyển sang chỗ khác, bàn tay nắm kiếm khẽ siết mạnh hơn, trên làn da trắng có chút gân xanh nổi lên.

Tô Nhu nhìn hai người, hi hi cười:

- Lâm Động đại ca có điều muốn nói với sư tỷ à? Vậy bọn muội lên phía trước đợi nhé.

Nói rồi Tô Nhu vẫy tay dẫn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung vượt lên phía trước.

Lăng Thanh Trúc thấy bọn Tô Nhu muốn đi, ánh mắt có phần hoảng loạn, vội giơ tay ngăn lại nhưng Tô Nhu đã tinh nghịch né được, vẫy tay với Lăng Thanh Trúc:

- Sư tỷ, không phải vội, bọn muội có thời gian, hai người cứ từ từ nói chuyện.

Nói rồi cô thiếu nữ dẫn mọi người đi, tiếng cười còn vọng lại từ phía xa.

Sau khi họ đi rồi, không khí lại trở nên tĩnh lặng, Lăng Thanh Trúc đứng nguyên tại chỗ, dáng người mảnh mai cùng những đường cong hấp dẫn, váy trắng như tuyết, mái tóc buộc nhẹ, khí chất thoát tục.

Tuy ban đầu nàng hơi hoảng loạn, nhưng dù sao rất nhanh cũng đã bình tĩnh lại, thần sắc lại lặng như mặt hồ, chỉ có điều, hơi thở hơi nhanh hơn bình thường dường như vẫn để lộ sự chút tâm trạng nàng lúc này.

- Ra đi không lời từ biệt hình như không hay cho lắm?

Lâm Động bước lại gần, mỉm cười nói.

- Bọn ta đã làm phiền nhiều ngày, Đạo Tông có nhiều sự vụ, rời đi trong lặng lẽ cũng giảm bớt được phiền phức cho mọi người.

Lăng Thanh Trúc nói.

- Thật thế sao?

Lâm Động đứng phía trước nhìn gương mặt tuyệt sắc đằng sau tấm vải che, ánh mắt có phần dịu dàng, hắn đột nhiên thở dài:

- Hình như chúng ta quen nhau…tám năm rồi đúng không?

Hai người biết nhau ở vương triều Đại Viêm nhỏ bé. Nàng hồi đó là niềm tự hào của trời đất cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là một thiếu niên yếu ớt trong một gia tộc nhỏ.

Hồi ấy, hắn nhìn dung nhan tuyệt mỹ ấy chỉ có ngưỡng vọng, đó là nữ hài đầu tiên hắn gặp xinh đẹp đến vậy. Vì thế đương nhiên trái tim hắn cũng lôi nhịp như bao người bình thường khác. Chỉ có điều, hắn biết khoảng cách giữa hai người, không thể không thừa nhận, hồi đó khi gặp Lăng Thanh Trúc, trong lòng Lâm Động có cảm giác xấu hổ vì bản thân quá kém cỏi

Thế nhưng tám năm trôi qua, sự đời đổi thay, người thiếu niên năm đó đã đứng vững trên vị trí cao nhất của đại lục này. Trên chặng đường đó, hắn đã phải hy sinh biết bao nhiêu có lẽ chỉ mình hắn biết, nhưng hắn không bao giờ hối hận.

Nghe Lâm Động nói, đôi mắt trong veo của Lăng Thanh Trúc không kìm được có chút dao động. Nàng ngẩng lên nhìn gương mặt trẻ tuổi kia. Tám năm trước gương mặt ấy có chút non nớt, nhưng khi đối diện với lưỡi kiếm kề cổ, ánh mắt hắn vẫn cuồng nhiệt và cố chấp như vậy.

- Sau tám năm thân phận chúng ta đã đảo lại cho nhau. Chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua ta rồi!

Lăng Thanh Trúc mím môi, rồi tự giễu mình:

- Sư phụ từng nói, tính tình ta kiêu ngạo như hoa trên núi cao, nhưng nó lại giống như thuốc kích thích đối với nam nhân. Vì điều nam nhân thích làm đó chính là chinh phúc ngọn núi cao họ không thể với tới. Còn ngươi, ngay từ ban đầu đã nghĩ làm cách nào chinh phục ta đúng không? Ngươi rất mạnh, với thực lực hiện tại của ngươi, muốn chinh phục ta rất dễ đúng không?

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động, mắt hoe hoe đỏ, thần sắc như tự giễu. Lâm Động sao hiểu được tâm trạng của nàng. Nàng biết ấn tượng đầu tiên nàng để lại cho hắn là gì. Ánh mắt cuồng nhiệt và cố chấp của hắn lúc đó khiến nàng hiểu mình đã trở thành mục tiêu của hắn, giống như con sói non ngưỡng võng đóa hướng dương trên vách núi. Vậy là hắn bắt đầu gắng sức phá tan mọi chướng ngại để tiến về phía trước.

Xa cách một vài năm, khi gặp lại người thiếu niên ấy đã không còn như xưa. Tuy không đến mức khiến nàng chấn kinh, nhưng vì một thứ quan hệ nào đó nàng bắt đầu chú ý tới con người này. Sau đó gặp ở Dị Ma Vực, trong Thái Thanh Tiên Trì, cuối cùng hắn vẫn tạo nên một chút gợn sóng trong tâm cảnh của nàng.

Trong trận thảm chiến ở Dị Ma Thành, thân ảnh đó đã tắm trong máu để chiến đấu khiến tim nàng run lên, nhưng nàng đã áp chế nó lại, cuối cùng nàng coi như đó là vị khách nhân khiến trái tim nàng đập nhanh nhất, nàng không giúp đỡ không phải không muốn mà là nàng tin chắc hắn sẽ không thất bại. Nàng tin khi hắn xuất hiện lại ở Đông Huyền Vực, chắc chắn sẽ là vương giả trở về.

Mọi việc đã diễn ra đúng như những gì nàng tin. Chỉ là khi hắn xuất hiện trước mặt nàng với sự chói lòa nhất, nàng lại cảm thấy xa lạ, con sói non năm đó cuối cùng đã đến phía trước đóa hướng dương trên vách núi.

Có điều, đó dường như chỉ là một loại chinh phục.

Có lẽ từ trước tới nay hắn không cho rằng, nữ hài cao cao tại thượng như thần tiên lại bất chi bất giác chú ý tới một con người nhỏ bé như hắn.

Dù sư phụ nàng có tìm mọi cách ép hỏi nhưng nàng chưa hề nói ra tên hắn.

Cho dù biết là vô lý, nhưng không hiểu vì sao sau khi hắn đi, nàng lại đến vương triều Đại Viêm bái kiến cha mẹ hắn.

Cho dù biết rõ không thiếu chủ ý của nàng nhưng nàng vẫn ở lại Đạo Tông cho đến khi hắn vượt quả cửa ải khó khăn rồi mới lặng lẽ rời đi.

Nàng biết Ứng Hoan Hoan, ở Dị Ma Thành nàng đã thấy mọi việc cô gái đó làm cho hắn, Hoan Hoan dám yêu dám hận, tâm tính đó khiến nàng ngưỡng mộ, nhưng chung quy nàng vẫn là nàng, đem mọi thứ che giấu trong trái tim lạnh lẽo không ai chạm tới được.

Có lẽ chính vì thế hắn mới luôn ôm tâm thái muốn chinh phục chứ không phải thứ tình cảm thuần túy mà nàng muốn.

Lâm Động sững người nhìn Lăng Thanh Trúc hai mắt đỏ hoe. Nàng lúc này có sự yếu đuối chưa từng thấy, cảm giác lạnh lùng bên ngoài dường như đã biến mất hoàn tôàn, hắn có thể cảm nhận được sự xáo động bất ngờ trong tim nàng.

Lâm Động trầm mặc, một lúc lâu sau mới chầm chậm đưa tay ra định lau nước mắt trên má nàng nhưng bị nàng lảng tránh. Nàng tự quệt nước mắt, thần sắc trở thân lạnh nhạt, cảnh tượng đó dường như trước đó chỉ là ảo giác vậy.

- Không phải muốn chinh phục gì cả, trước đây ta nghĩ rất đơn giản, chỉ là muốn nàng nhìn ta bằng con mắt khác, ta chỉ muốn chứng minh sự phủ nhận của nàng với ta là sai.

Lâm Động trầm mặc một chút rồi khẽ thở dài.

Lăng Thanh Trúc ngoảnh mặt đi không nhìn hắn.

- Khi ấy nàng cũng biết khoảng cách giữa chúng ta, hồi đó xảy ra việc ấy thật ra ta cũng biết là cóc ăn thịt thiên nga. Nhưng con cóc ta đây có tham vọng, vì ta muốn có ngày ta có thể đứng trước mặt đối diện với nàng chứ không phải sự ngưỡng vọng như trước. Ta…lúc đó chỉ muốn bình đẳng đứng trước mặt nàng.

Lăng Thanh Trúc khẽ run lên, nàng quay lại nhìn hắn. Lâm Động đang cười, chỉ là nụ cười có chút mệt mỏi, vì tâm nguyện đơn giản đó hắn đã phải bôn ba bao năm.

Lăng Thanh Trúc khẽ nắm tay lại.

- Ta nói những điều này chỉ muốn nàng biết không phải ta muốn chinh phục nàng rồi hưởng thụ thứ khoái cảm bệnh hoạn kia. Ta chỉ muốn bình đẳng với nàng. Nàng hiểu không? Nếu không, khi nghe tin Cửu Thiên Thái Thanh Cung xảy ra chuyện ta cũng không đến ngay lập tức.

Giọng Lâm Động khàn khàn, rất lâu trước đây đúng là hắn rất muốn vượt qua nàng, nhưng trong đó vẫn có tình cảm, điều này hắn biết rất rõ.

Lăng Thanh Trúc khẽ cắn môi, một lúc sau nàng khẽ gật đầu, ừm một tiếng rất khẽ.

Rồi hai người rơi vào trầm mặc, nhưng không còn sự bức bối ban đầu nữa. Lăng Thanh Trúc hơi cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trong tay, tuy khí chất vẫn lạnh lùng nhưng dường như đã có thêm chút linh khí.

Từ phía xa đột nhiên có một vài tiếng cười vọng lại, Lăng Thanh Trúc giật mình, ngẩng lên nhìn Lâm Động:

- Ta phải về Cửu Thiên Thái Thanh Cung rồi.

- Ồ.

Lâm Động khựng người, nói.

- Cửu Thiên Thái Thanh Cung xây dựng lại xong chưa? Không có vấn đề gì chứ?

- Ừm, tuy sư phụ đã tọa hóa nhưng các trưởng lão chỉ bị trọng thương, đến nay đa phần cũng đã hồi phục. Chỉ là, hiện tại ta là cung chủ tân nhiệm.

Lăng Thanh Trúc gật đầu.

Lâm Động thầm thở dài, thời gian này Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng trải qua sự thay đổi lớn, cung môn bị hủy, cung chủ tọa hóa, mọi trách nhiệm rơi hết lên vai Lăng Thanh Trúc, nhưng nàng không hề biểu lộ điều gì mà chỉ lặng lẽ gánh vác, sự kiên cường đó đôi khi khiến người ta đau lòng.

- Nàng cầm lây viên ngọc thạch này. Có vấn đề gì thì đập vỡ ta sẽ đến ngay.

Lâm Động đưa ra một viên ngọc thạch đen.

Lăng Thanh Trúc lưỡng lự một chút mới nhận, khẽ cầm trong tay cảm nhận nhiệt độ âm ấm.

- Vậy…ta đi trước.

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động một cái rồi nói.

- Ừm.

Lâm Động gật đầu cười. Lăng Thanh Trúc mới bước được hai bước thì đột nhiên phía sau có tiếng gọi lại:

- Đợi đã, hắn đã còn muốn hỏi tại sao ngươi lại có sức mạnh của Phù Tổ?

Giọng nói bất ngờ này khiến Lăng Thanh Trúc sững người, nàng quay lại thì thấy một đạo quang ảnh bay ra từ người Lâm Động, sắc mặt hắn thì tối sầm lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất