Vũ Động Càn Khôn

Chương 407: Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong

Giữa không trung ngoài tường thành, vẻ mặt Lê Thịnh âm hàn nhìn chằm chằm Lâm Động, trong lòng vô cùng tức giận dẫn đến khuôn mặt của hắn có chút vặn vẹo, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn. Lâm Động tại trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt mũi của hắn, điều này đối với người tâm cao khí ngạo như hắn mà nói quả thực là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.

- Xem ra thủ đoạn của ta còn quá mềm mỏng, để một tên nhà quê của một tiểu Vương triều cũng dám làm càn như vậy!

Thanh âm trầm thấp của Lê Thịnh tràn ngập sát ý không thể che giấu.

- Ngươi thật đúng là cho rằng bước chân vào Tạo Hóa Cảnh đại thành thì có thể khiêu chiến với ta hay sao? Những ngày qua, Tạo Hóa Cảnh đại thành chết dưới tay ta không biết có bao nhiêu, xem ra hôm nay ngươi cũng sẽ trở thành một thành viên trong số bọn chúng rồi!

Lúc này, những cường giả của Vương triều Thánh Quang trên tường thành hiển nhiên cũng bị lời nói của Lâm Động chọc giận, lập tức sát ý trong mắt cả đám tuôn trào. Thân hình lướt đi, hình thành vòng vây, phong tỏa tất cả đường lui của Lâm Động. Xem ra, hôm nay bọn chúng hiển nhiên không có ý định buông tha cho Lâm Động.

Ba người Mạc Lăng nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng biến đổi, liếc mắt nhìn nhau. Cắn răng một cái, thân hình phóng đi, sau đó xuất hiện bên cạnh Lâm Động, ánh mắt cảnh giác nhìn những cường giả của Vương triều Thánh Quang.

- Mạc Lăng, xem ra ngươi muốn cho người của Vương triều Đại Viêm các ngươi, toàn bộ đều chết ở nơi này?

Nhìn thấy hành vi của ba người Mạc Lăng, Hạ Hoang cười lạnh nói.

- Đều là người của Vương triều Đại Viêm ư? Vậy thì đều giết đi, bằng không thì từ nay về sau chỉ sợ châu chấu loại này lại thỉnh thoảng nhảy ra, cũng phiền toái lắm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lê Thịnh lạnh lùng nhìn đám người Mạc Lăng nói.

- Hắc hắc, ta cùng bọn họ cũng không có liên quan gì. Lâm Động và ta là sinh tử cừu địch, nếu như chư vị Vương triều Thánh Quang có thể giết hắn đi, ta ngược lại rất vui vẻ đứng nhìn.

Trên tường thành, Lâm Lang Thiên nhìn một màn này thì lạnh lùng cười.

- Lâm Lang Thiên!

Nghe thấy lời này, Mạc Lăng nhất thời phẫn nộ.

- Hừ, tên đó gieo gió gặt bão thì đáng đời, ta khuyên đám ngươi các ngươi cũng sớm rời đi, loại ngu xuẩn này sớm muộn lẽ liên lụy chết các ngươi!

Lâm Lang Thiên cười lạnh nói. Hắn chỉ ước gì Lâm Động bị đám người Lê Thịnh giết, với tính tình của hắn, làm sao có thể không ném đá xuống giếng được?

- Ngươi đúng là người thức thời!

Lê Thịnh liếc nhìn Lâm Lang Thiên một cái, cười nhạt một tiếng, sau đó chuyển hướng qua nói với ba người Mạc Lăng:

- Vương triều Thánh Quang ta cũng không phải là lấy thế để đè ép người khác, chỉ cần các ngươi bây giờ rời khỏi đây, ta có thể xem như không phát sinh chuyện gì. Đương nhiên, tiểu tử này hôm nay phải trả giá vì sự cuồng vọng của hắn, uy nghiêm của Vương triều Thánh Quang không thể bị khiêu khích được!

Nghe thấy lời này, ba người Mạc Lăng đều liếc nhìn nhau một cái, đều cười khổ lắc đầu. Không biết vì sao đối với Lâm Động, bọn họ dường như lại rất tin tưởng. Mặc dù bọn hắn biết rõ bây giờ phải đối diện là đội hình những cường giả Vương triều Thánh Quang này, nhưng ngược lại không hề có loại cảm giác tuyệt vọng.

Chỉ có điều, khi bọn hắn định kiên trì đứng ở về phía Lâm Động thì Lâm Động đột nhiên mở miệng nói:

- Mạc Lăng huynh, các người trước hết lùi lại đi, cục diện này ta có thể ứng phó.

Nghe thấy vậy, ba người Mạc Lăng đều khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Động, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc nồng đậm. Bọn hắn không nghi ngờ thực lực của Lâm Động, nhưng trước mặt Lê Thịnh, một Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, hơn nữa còn có đội hình hùng hậu, chắc chắn so với bọn hắn còn mạnh mẽ hơn. Tuy rằng Lâm Động có thể đánh bại Vương Chung, nhưng Lê Thịnh này còn mạnh hơn Vương Chung xa.

Chỉ có điều bất kể trong lòng bọn hắn nghi ngờ như thế nào thì lúc này cũng không nói gì, thoáng trầm mặc một lát rồi gật đầu nhè nhẹ, thấp giọng nói:

- Cẩn thận một chút, nếu như thật sự không được thì chúng ta bỏ chạy khỏi đây.

Lâm Động mỉm cười. Lâm Lang Thiên ném đá xuống giếng, hắn ngược lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng ba người Mạc Lăng lại kiên quyết đứng về phe hắn lại khiến hắn có chút kinh ngạc. Chỉ có điều tính tình của hắn là người kính ta một xích thì ta kính người một trượng, tâm ý của ba người Mạc Lăng, hôm nay hắn dù thế nào đi nữa cũng sẽ không làm ba người phải thất vọng.

Thân hình ba người Mạc Lăng chậm rãi lướt về phía sau, sau đó ánh mắt khẩn trương nhìn lên giữa không trung.

- Ngươi muốn một người ra tay hay toàn bộ cùng lên?

Nhìn thấy ba người Mạc Lăng lướt về phía sau, Lâm Động lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Lê Thịnh, thản nhiên nói.

Lời này của Lâm Động trong mắt một số người hơi có chút dư thừa, với ngạo khí của Lê Thịnh, lại đối mặt với một kẻ vừa tiến vào Tạo Hóa Cảnh đại thành còn cần phải mượn tay người khác sao?

Mà đúng như suy nghĩ của bọn hắn, lúc nghe thấy lời này của Lâm Động, trên mặt Lê Thịnh không khỏi hiện lên một tia khinh thường, cười lạnh nói:

- Ngươi thật sự cho rằng giết một con Yêu thú Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong thì sẽ có tư cách chống lại ta sao? Một mình ta là đủ thu thập ngươi rồi!

- Tốt!

Đối mặt với tia cười lạnh khinh thường của Lê Thịnh, Lâm Động chỉ chậm rãi thốt ra một chữ. Trong khoảnh khắc, nguyên lực cường hãn hùng hậu đột nhiên từ trong cơ thể bạo phát ra. Sau khi bước vào Tạo Hóa Cảnh đại thành, nguyên lực trong cơ thể Lâm Động trong khoảnh khắc này đã hùng hậu hơn rất nhiều.

- Ngay bây giờ phải cho ngươi biết, hành vi lúc trước của ngươi đến tột cùng là ngu xuẩn như thế nào!

Đối với nguyên lực ba động bạo phát ra từ bên trong cơ thể Lâm Động, sắc mặt Lê Thịnh không chút thay đổi. Hắn mãnh liệt bước ra một bước, không chút do dự trực tiếp nện ra một quyền.

- Thánh Quang Phổ Chiếu!

Ngay trong khoảnh khắc Lê Thịnh nện ra một quyền, một cỗ nguyên lực cuồng bạo giống núi lửa đột nhiên từ bên trong cơ thể phát ra.

Nắm quyền chỉ trong chốc lát liền hóa thành hào quang vạn trượng, mang theo uy áp kinh người cuốn về phía Lâm Động.

Ầm!

Không thể không nói, thực lực của Lê Thịnh này quả thực đã rất mạnh, vừa ra tay mà thanh thế đã kinh người như vậy. Hào quang vạn trượng ẩn chứa nguyên lực hùng hậu, hào quang lướt qua nơi nào thì không gian đều phát ra từng vòng rung động.

- Đại Hoang Phân Hải Ấn!

Ánh mắt Lâm Động chớp động, thủ ấn biến ảo, nguyên lực hùng hậu hóa thành cơn sóng lớn từ sau lưng dâng lên. Một đạo quang ấn xé rách làn sóng lớn, sau đó trực tiếp mang theo chấn động khủng khiếp cùng với vạn đạo hào quang mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Ầm!

Khắp mặt đất, phảng phất như đều run rẩy, thi thể của Yêu thú đầy đất bị năng lượng chấn động này nghiền nát, hóa thành từng mảnh huyết vụ bay tung tóe.

Mà lúc năng lượng ba động cuốn ra, thân hình Lâm Động khẽ động, chân trái đạp Thái Thanh Du Thiên Bộ, hóa thành một làn khói xanh lao đến, Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay hung hăng đâm ra, trực tiếp mạnh mẽ đem năng lượng chấn động xé rách, sau đó nhanh như thiểm điện đâm về phía ngực Lê Thịnh.

- Hừ!

Nhìn thấy công kích như vậy của Lâm Động, Lê Thịnh hừ lạnh một tiếng, bàn tay gập lại, lập tức một vòng quang thuẫn dày đặc ngưng tụ tại trước mặt.

- Phá cho ta!

Nhưng mà, trước phòng ngự của Lê Thịnh, Lâm Động dù sao cũng dừng lại trong chốc lát, cánh tay chấn động. Trong Thiên Ngạc Cốt Thương phảng phất như phát ra thanh âm gào rú quái dị. Một cỗ khí tức sắc bén đến cực hạn tuôn ra dữ dội, hung hăng nện lên quang thuẫn, lập tức quang thuẫn bắn tung tóe. Độ sắc bén của Thiên Ngạc Cốt Thương lại lần nữa phát huy uy lực kinh người.

Độ sắc bén của Thiên Ngạc Cốt Thương đồng dạng cũng vượt quá dự kiến của Lê Thịnh. Quang thuẫn này của hắn đủ để chống đỡ một kích toàn lực của cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, thế nhưng dưới một kích của Cốt Thương thì lại yếu ớt không chịu nổi.

- Thật cho rằng chỉ có ngươi mới có Linh bảo Địa cấp hay sao?

Thân hình Lê Thịnh vừa lui, tránh đi mũi nhọn của Thiên Ngạc Cốt Thương thì bàn tay lật một cái, một cái quang cổ liền xuất hiện trong tay, quang cổ đón gió mà bành trướng, hóa lớn hơn vài chục trượng. Lê Thịnh vung tay áo lên, một đạo nguyên lực liền nện lên phía trên quang cổ, lập tức một đạo sóng âm thánh quang liền từ quang cổ bắn ra, lúc sóng âm sắc bén tràn đến, trực tiếp đem Lâm Động đẩy lùi hơn mười bước.

- Tiểu tử, cho ngươi kiến thức sự lợi hại Thánh Quang Cổ của Vương triều Thánh Quang!

Thân hình Lê Thịnh khẽ động, xuất hiện phía trên Thánh Quang Cổ, sau đó cười dữ tợn, bàn chân dẫm mạnh lên phía trên quang cổ. Nhất thời, vô số đạo sóng âm ngưng tụ thành những mũi tên sắc bén ùn ùn bắn ra. Thanh thế như vậy khiến người khác cực kỳ sợ hãi, cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành nếu như bị bắn trúng chắc chắn sẽ có kết cục vạn tiễn xuyên tâm.

- Thiên Ngạc Khiếu!

Đối mặt với công kích như vậy của Lê Thịnh, Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay Lâm Động chấn động mạnh, nguyên lực tràn đầy lập tức rót vào. Lập tức, phía trên Cốt Thương bộc phát ra hào quang chói mắt, bên trong mơ hồ phảng phất ngưng tụ thành một con hung ngạc thời Viễn Cổ. Hung ngạc ngửa mặt lên trời rít gào, từng đạo sóng âm kinh người chấn động khuếch tán ra.

Ầm ầm ầm ầm!

Vũ quang đầy trời cùng với ngạc khiếu gào rít va chạm vào nhau, trên bầu trời lập tức truyền đến vô số đạo tiếng nổ, năng lượng ba động kinh người giống như cuồng phong cuốn ra.

Dưới loại ba động này, Lê Thịnh cũng bị chấn đến liên tiếp lùi về phía sau mấy bước. Thánh Quang Cổ dưới chân lật ngược, một đạo màn ánh sáng thành hình trước mặt lúc này mới đem chấn động trùng kích chống đỡ được.

Lúc Lê Thịnh lui ra phía sau, Lâm Động cũng bị mạnh mẽ đẩy lùi hơn mười bước. Chỉ có điều khí tức không hề có chút suy nhược, ngược lại chiến ý dâng trào. Hiện nay hắn vừa mới đột phá được Tạo Hóa Cảnh đại thành, ngược lại đang muốn một hồi đại chiến sảng khoái.

Hai người mấy lần giao thủ cũng không hiện rõ thượng phong hay hạ phong, khiến cho không ít người xem có chút khiếp sợ. Vốn bọn hắn cho rằng chỉ cần Lê Thịnh ra tay thì Lâm Động chắc chắn sẽ nhanh chóng gục ngã, nhưng không ngờ rằng Lâm Động lại có thể chiến đấu mà không rơi xuống hạ phong. Điều này khiến cho một số người giật mình, khó trách Lâm Động không sợ Lê Thịnh chút nào, thì ra lực chiến đấu của hắn đã vượt xa so với đẳng cấp thực sự của hắn!

Hạ Hoang nhìn một màn này thì sắc mặt trái lại hơi có chút khó coi, chỉ có điều hắn chợt cười lạnh một tiếng nói:

- Tiểu tử này mặc dù có chút bản lĩnh, chỉ có điều tiếp theo hắn có lẽ sẽ phải hối hận. Một tên nhà quê của một tiểu Vương triều dám cùng so sánh với thiên chi kiêu tử giống như Lê sư huynh, thật sự đúng là không biết tự lượng sức mình!

Ầm!

Mà giống như hưởng ứng tiếng cười lạnh của hắn, Lê Thịnh giữa không trung đột nhiên bộc phát ra hào quang vạn trượng, những hào quang này sau khi ngưng tụ quanh người thì mơ hồ tạo thành Quang Minh Cự Tượng, một loại ba động và uy áp chậm rãi tràn ra.

- Tiểu tử, ngươi sẽ là người đầu tiên tại Chiến trường Viễn Cổ kiến thức sự lợi hại của vũ kỹ Tạo Hóa Cấp của Vương triều Thánh Quang ta. Ngươi có thể lấy đó làm kiêu ngạo! Đương nhiên, cũng vì thế mà ngươi phải đem cái mạng nhỏ của mình ra trả!

Lúc luồng uy áp này tràn ra, tiếng quát tràn ngập sát ý của Lê Thịnh vang lên như sấm sét, tiếng ầm ầm ở trên bầu trời truyền ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất