Tòa thành Viễn Cổ Điện này cực to lớn hùng vĩ, đặc biệt là nơi mà Lâm Động đang đi đến, cảm giác choáng ngợp càng như bị đẩy lên đến cực hạn.
Trên những đường phố rộng lớn, dòng người đông đúc, âm thanh huyên náo hòa quyện vào nhau, thấu đến tận mây xanh, rồi sau đó dần khuếch tán ra xung quanh.
Sau khi Lâm Động cùng Tiểu Viêm đi vào thành, cũng không lưu lại ở bất kỳ chỗ nào khác, trực tiếp đi thẳng vào vị trí giữa trung tâm tòa thành.
Ở ngay chính giữa tòa thành xuất hiện một cung điện rất cao. Đây là kiểu kiến trúc dễ nhận thấy trong tòa thành này, đứng ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ tòa thành này. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Ở nơi đó hoàn toàn khác với sự náo nhiệt ồn ào của tòa thành, ngược lại mang một nét u tịch. Đương nhiên, một nơi đặc biệt như vậy, hiển nhiên không phải bất kỳ Vương triều tầm thường nào cũng có đủ tư cách để vào. Chỉ có những Vương triều Cao cấp cùng với cường giả Niết Bàn Cảnh mới có đủ tư cách để vào. Còn như người bình thường chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào trong bằng ánh mắt ngưỡng mộ mà thôi.
Có lẽ bởi vì giữa các thanh Viễn Cổ Bí Thược đều có mối liên hệ với nhau, cho nên từ một nơi trong cung điện nguy nga kia, Lâm Động cảm ứng được ba cỗ ba động rất nhỏ. Hiển nhiên, đó chính là ba thế lực đã có được ba thanh Viễn Cổ Bí Thược còn lại, Vương triều U Tuyền, Vương triều Hồng Hoang cùng với Vương triều Ma Nham.
Đồng thời với sự cảm ứng này, không ngờ lại còn mang theo sự tương hỗ với nhau. Với năng lực của các đầu lĩnh trong ba Đại Vương triều này, khi Lâm Động cảm ứng được bọn chúng, có lẽ bọn chúng cũng cảm nhận được Viễn Cổ Bí Thược trong tay Lâm Động.
Bên trong cung điện, có một tòa đại điện màu vàng, không gian bên trong đại điện này cực kỳ to lớn, giống như một cái quảng trường. Vào lúc này, trong đại điện đã có sự tồn tại của không ít thân ảnh. Hơn nữa, những thân ảnh này khí tức phát ra cuồn cuộn mênh mông vô cùng, hiển nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Có thể ngồi ở bên trong đại điện này, cơ hồ toàn bộ đều là những Vương triều cùng với cường giả danh tiếng lẫy lừng ở vùng chiến trường Tây Bắc này. Có thể ngồi đây, bản thân đã là một niềm tự hào rồi.
Phía bên hông bên trong đại điện, ba đạo nhân ảnh đang ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua, có những cỗ ba động cường mãnh từ đó xuất khai.
Người ngồi bên trái ba người là một vị đại hán nửa người trên cởi trần. Trên mình người này đầy những hình xăm, nhìn thoáng qua như có luồng khí tức hoang dại truyền đến. Gã lặng lẽ ngồi đó, giống như một loại cự thú hoang dã, làm cho người khác không dám khinh thường.
Ngồi phía bên phải là một nữ tử trên mình vận bộ tử hắc y, nữ tử dung mạo thanh tú nhưng lạnh lùng, tóc dài đen nhánh, dáng người yểu điệu, có thể coi như là một nét điểm xuyết cho đại điện rộng lớn này.
Ở chính giữa ba người lại là một nam tử tuấn tú vận hắc y, trên mặt nam tử nở một nụ cười hòa nhã, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ tinh mang, khiến cho người khác nhận thấy người này tuyệt đối không phải là kẻ lương thiện.
Đằng sau vị nam tử vận hắc y là dáng người thoáng qua có chút quen thuộc. Một thân áo trắng, chính là kẻ trước kia Lâm Động đã cùng giao thủ, Thạch Hiên. Đương nhiên, người phía trước chính là thủ lĩnh của Vương triều Ma Nham, Thạch Khôn.
- Kẻ có được Viễn Cổ Bí Thược thứ tư của chúng ta cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!
Trong đại điện, ánh mắt Thạch Khôn đột nhiên hướng lên, nụ cười hòa nhã trên mặt càng tươi hơn. Giọng nói của hắn đồng thời cũng vang lên bên trong đại điện.
Đại điện vốn đang xôn xao bàn tán, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của không ít người bỗng như dò xét, những người ở nơi này thực lực không phải là yếu, cho dù đối mặt với Vương triều Ma Nham, bọn họ cũng không cần phải sợ hãi giống như những Vương triều tầm thường khác.
Viễn Cổ Bí Thược chỉ có bốn thanh, hơn nữa cũng không có ai biết Viễn Cổ Bí Thược này ngoài mở Viễn Cổ Bí Tàng ra, còn có thể có công dụng gì khác bên trong bí tàng. Chỉ có điều bất kể như thế nào, hiển nhiên trong tay nắm giữ Viễn Cổ Bí Thược, thì lời nói ở đây cũng có trọng lượng hơn nhiều. Cho nên đối với Viễn Cổ Bí Thược, những người đang ngồi kia hầu như ai cũng muốn có.
Đương nhiên, bốn thanh Viễn Cổ Bí Thược hôm nay đều đã có chủ, ba Đại Vương triều bọn Vương triều Ma Nham đều không đơn giản, muốn đoạt Viễn Cổ Bí Thược từ trong tay bọn họ sẽ phải trả giá đắt. Cho nên đại đa số các Vương triều đều không có ý định đoạt lấy từ tay bọn họ. Bởi vậy Lâm Động, kẻ đang giữ thanh Viễn Cổ Bí Thược cuối cùng, đương nhiên trở thành mục tiêu dễ dàng nhất trong mắt tất cả mọi người.
Những người ở đây đều đã nghe nói tin Lâm Động trước kia thoát khỏi tay Thạch Hiên, có điều tin này với bọn họ mà nói hoàn toàn không hề có chút uy hiếp nào. Bọn họ không phải những Vương triều bình thường có thể so sánh được
- Hả? Ha ha, ta ngược lại rất hiếu kỳ, cái tên Lâm Động kia phải chăng là có ba đầu sáu tay, lại có thể cướp đi Viễn Cổ Bí Thược từ trong tay Vương triều Ma Nham ngươi.
Nam tử thân để trần bên cạnh Thạch Khôn dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía ngoài đại điện, tiếng cười như sấm.
- Gieo gió gặt bão mà thôi, Vương triều Ma Nham ngươi ban đầu có được tin tức về Viễn Cổ Bí Thược, nghĩ rằng sợ huy động nhân lực sẽ khiến cho bọn ta phát hiện mà nhúng tay vào, cho nên khi đó chỉ phái đi vài kẻ tiểu tốt đi, cuối cùng bị cái tên Lâm Động nẫng tay trên!
Nữ tử vận tử hắc y yểu điệu ngồi bên cạnh, thanh âm trong trẻo nói.
Thực lực Vương triều Hồng Hoang cùng với Vương triều U Tuyền này không hề thua kém Vương triều Ma Nham, nên khi nói chuyện đương nhiên cũng không hề có chút nể nang.
- Hừ, tiểu tử kia chẳng qua gặp may mà thôi. Lần trước nếu không phải hắn lấy được Viễn Cổ Bí Thược chạy thục mạng, ta đã có thể bắt được rồi!
Thạch Hiên sau lưng Thạch Khôn, sắc mặt lạnh như băng, nói.
- Vốn ta sợ rằng hắn không dám lộ diện, không ngờ gan hắn lại lớn như vậy, lần này nếu như đã đến, thì vật cũ nên về với nguyên chủ thôi.
Nói xong lời này, trong mắt Thạch Hiên đột nhiên xuất hiện một tia sát y. Trong khoảng thời gian tin tức Lâm Động trốn thoát khỏi tay hắn lan truyền khắp nơi này, đã khiến cho thể diện hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, đợi đến khi bắt được Lâm Động về, tất sẽ khiến cho hắn phải nếm trải mùi vị sống không bằng chết.
- Hắc hắc, trong tay Vương triều Ma Nham các ngươi đã có một thanh Viễn Cổ Bí Thược, thanh này chi bằng để lại cho bọn ta đi!
Khi lời nói của Thạch Hiên hạ xuống, trong đại điện bỗng vang lên những tiếng cười khe khẽ.
Thạch Hiên nhướng mày, định nói điều gì đó, Thạch Khôn bỗng khoát tay áo, cười nói:
- Chỉ cần ai có thể giải quyết được tên tiểu tử kia, thì thanh Viễn Cổ Bí Thược này đương nhiên sẽ thuộc về kẻ đó.
- Ha ha, vẫn là Thạch Khôn ngươi khẳng khái. Ngươi yên tâm, cái tên tiểu tử kia chắc chắn vẫn sẽ là của Vương triều Ma Nham các ngươi. Đến lúc đó có thể cho người ngoài được biết kết cục của kẻ đắc tội với Vương triều Ma Nham.
Một vài người cười lớn, dáng vẻ như vậy giống như chuyện bắt Lâm Động, đoạt được Viễn Cổ Bí Thược là sự tình dễ như trở bàn tay vậy.
- Ha ha, xem ra không ít người muốn bắt một kẻ như ta!
Tuy nhiên, đúng lúc những tiếng cười lớn vang lên, một tiếng cười khẽ cũng đột nhiên vang lên từ phía bên ngoài đại điện, sau đó lan truyền vào bên trong đại điện.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh, sau đó những luồng ánh mắt chứa thần sắc kỳ dị đều hướng về phía cửa đại điện.
Nụ cười trên mặt Thạch Khôn vẫn y nguyên không thay đổi, cũng không hề có ý định ngẩng đầu lên. Bàn tay của hắn mân mê một quả thiết cầu, khóe môi gã mơ hồ như ẩn như hiện một nụ cười hung hiểm.
- Lâm Động!
Thạch Hiên đứng sau lưng Thạch Khôn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nam tử thân để trần cùng nữ tử vận tử hắc y ở một bên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng vẻ châm chọc nhìn về phía cửa đại điện. Kẻ này chẳng lẽ không biết rằng tất thảy mọi người ở đây đều đang chờ hắn sao?
Trong mắt bọn họ, Lâm Động ở một Vương triều Hạ cấp như Vương triều Đại Viêm, sự can đảm của hắn không tệ chút nào, có điều có chút không biết thế nào là trời cao đất rộng!
Trong từng ánh mắt nhìn chăm chú, dưới ánh mặt trời chiếu rọi ở cửa lớn đại điện, tiếng bước chân sàn sạt đi đến. Một lát sau, hai đạo thân ảnh một trước một sau chậm rãi tiến vào bên trong đại điện rộng lớn.
Đúng lúc hai đạo thân ảnh xuất hiện, mọi ánh mắt trong đại điện, đều đột nhiên quay sang hướng về phía đó.
Hai người vào trong đại điện đương nhiên chính là hai người Lâm Động. Ánh mắt của hắn khi vừa tiến vào đại điện đã hướng thẳng về hướng chính diện, sau đó ngưng trên người nam tử vận hắc y đang ngồi trên ghế đá phía trước Thạch Hiên. Từ trên thân thể của gã, hắn cảm ứng được một cỗ ba động cường mãnh hơn nhiều so với Thạch Hiên.
- Tiểu tử, chúng ta đợi ngươi rất lâu rồi, nếu như đã xuất hiện, vậy thì mau đem Viễn Cổ Bí Thược giao ra đây!
Sự yên tĩnh trong đại điện tiếp tục kéo dài một thoáng, sau đó bắt đầu xuất hiện những ánh mắt tham lam. Một đạo nhân ảnh khí tức hùng hậu lập tức đứng dậy, từ những cỗ ba động xuất khai từ trong cơ thể hắn mà nói, so với Lôi Xà của Vương triều Ma Nham không hề thua kém. Hiển nhiên đây chắc chắn là nhân vật đã từng thất bại khi vượt qua Niết Bàn Kiếp nhưng vẫn còn sống.
Người này làm việc hiển nhiên là nhanh vô cùng, hơn nữa gã cũng biết không ít người đều đã nhìn thấy Viễn Cổ Bí Thược trong tay Lâm Động. Hắn cho rằng thời điểm này tuyệt đối không thể để cơ hội rơi vào tay kẻ khác. Bởi vậy ngay lúc giọng nói của gã vừa hạ xuống, thân thể của gã đột nhiên vọt mạnh, nện ra một quyền. Lực kình cuồn cuộn ngưng tụ thành hình, phô thiên cái địa hướng thẳng về phía Lâm Động mà tới.
Đối mặt với công kích hùng hậu đột ngột tới kia, sắc mặt Lâm Động không hề có chút biến đổi. Chưởng thủ đưa lên, một cỗ năng lượng kỳ dị màu xám đen theo đó xuất ra, bao lấy toàn bộ đầu cánh tay, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Ầm!
Những âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên trong đại điện, sau đó tất thảy mọi người có mặt đều trở nên kinh ngạc. Vốn là gã cường giả kia xuất thủ trước, không ngờ lại bị đánh bật ngược trở ra, thân thể bị đánh trở ra mười mấy mét trong đại điện mới có thể đứng vững trở lại.
Xôn xao!
Trong đại điện đang yên ắng đột nhiên trở nên xôn xao. Sắc mặt của một số người thoáng bắt đầu thay đổi, chỉ một chiêu đánh bay một cường giả đã từng thất bại vượt qua Niết Bàn Kiếp, thực lực này quả thật khó lường.
- Ta đến đây không phải để trả lại Viễn Cổ Bí Thược cho các ngươi, mà là muốn nói cho các ngươi biết, thanh Viễn Cổ Bí Thược này là thuộc về ta, các ngươi đừng có quan tâm đến nó nữa!
Bàn tay Lâm Động vỗ nhẹ, ánh mắt nhìn về hướng Vương triều Ma Nham phía trước, lãnh đạm nói.
- Gan chó lớn thật, ở chỗ này ngươi cũng có tư cách nói những lời đó sao? Không biết trời cao đất rộng!
Sắc mặt của Thạch Hiên trong khoảnh khắc lạnh như băng, cười lạnh lùng, bàn chân đạp mạnh một cái, cuối cùng không chịu được đã xuất thủ.
Hai mắt Lâm Động nheo lại, nhìn Thạch Hiên cùng với những cỗ ba động hùng hậu áp tới, nhưng không hề có vẻ gì là chuẩn bị động thủ, hai tay ngược lại chậm rãi buông xuống.
Ầm!
Đúng lúc hai tay của Lâm Động buông xuống, Tiểu Viêm trước giờ vẫn đứng sau lưng hắn đột nhiên bước ra. Đôi mắt vốn hồn hậu đột nhiên ánh lên những tia khí tức hung bạo.
- Cút!
Quát lớn một tiếng, Tiểu Viêm tung ra một quyền, sau đó trực tiếp cùng với Thạch Hiên chính diện đối kháng.