Đỉnh núi cuối cùng cũng ngừng rung chuyển, trên đó là tấm bia đá cao hàng ngàn trượng đang đứng sừng sững, một thứ sức mạnh cổ xưa từ đó tỏa ra từ đó khiến không gian như bị bao trùm bởi không khí hoang tàn, thê lương.
Cả không gian như biến thành màu vàng nhạt, vào khoảnh khắc ấy khiến không ít người cảm giác như mình đã xuyên việt về thời Viễn Cổ…
Sắc mặt ai cũng trở nên ngưng trọng, những tiếng huyên náo cũng dần biến mất, mọi ánh mắt kính sợ đều nhìn về phía tấm bia khổng lồ.
- Cuối cùng đã mở ra rồi.
Ngộ Đạo nhìn tấm bia, ánh mắt cũng không khỏi hiện lên sự xúc động, thầm lẩm bẩm.
- Từ sau khi Đạo Tông chúng ta phát hiện được tấm bia đá này thì cũng khai tông lập phái ở đây, Hoang Điện cũng được sinh ra từ khi ấy, hàng ngàn năm trôi qua cũng chỉ có vài người tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh…
Trần Chân khẽ thở dài.
- Lão Trần, ông nói cũng thật không biết khách khí, Đại Hoang Vu Kinh không phải vũ kỹ tầm thường, nếu đệ tử bình thường có thể dễ dàng tu luyện thành công thì thực lực của Đạo Tông có lẽ đã vượt Nguyên Môn từ lâu rồi!
Một trung niên nam tử dung mạo khá khôi ngô ở bên cạnh Trần Chân cười nói.
Người này mặc hắc bào, khí thế bất phàm, hai mắt tựa có lôi quang, mỗi hành động dường như cũng khiến không gian cũng phải méo mó, đó chính là Điện chủ Thiên Điện, Tề Lôi!
Trần Chân nghe vậy cũng cười, rồi nhìn trời, nói:
- Cũng sắp đến giờ rồi!
- Hình như Lâm Động vẫn chưa đến!
Ngộ Đạo quét mắt nhìn xung quanh rồi nhíu mày.
- Yên tâm, hắn sẽ không vắng mặt đâu!
Trần Chân lắc đầu cười, quay lại nhìn bốn người Tưởng Hảo, trầm giọng nói:
- Các ngươi hãy chuẩn bị đi, nhớ là đừng miễn cưỡng, vũ kỹ này phải có cơ duyên, miễn cưỡng không được đâu!
- Vâng!
Sắc mặt bốn người bọn Tưởng Hạo có phần kích động cung kính đáp, nhìn nhau rồi cùng bay đến phía trước tấm bia đá trên đỉnh núi.
Trên vách núi có một vài tảng nham thạch nhô ra, bề mặt trơn nhẵn như mặt gương, ngồi trên đó ngẩng đầu lên nhìn tấm bia hàng ngàn trượng có cảm giác mình giống như loài kiến bé nhỏ vậy. Sắc mặt bốn người bọn Tưởng Hạo cùng ngưng trọng ngồi xuống. Tuy bọn họ đã che giấu rất tốt nhưng trong ánh mắt vẫn có chút kinh hoàng, đó chính là áp lực mà tấm bia kia đem lại!
Bốn người đến trước tấm bia, xung quanh một lần nữa lại ồn ào, rồi một số người dường như nhận ra thiếu cái gì đó, ánh mắt quét ra xung quanh muốn tìm bóng dáng đó.
- Cái tên đó lúc nào cũng khiến người ta phải chờ đợi!
Đương nhiên Ứng Hoan Hoan biết bọn họ đang tìm cái gì. Tuy Lâm Động mới vào Đạo Tông không bao lâu nhưng danh tiếng đã nhanh chóng lên cao, không chỉ làm nên thành tích vượt qua cả Chu Thông tiền bối ở dưới lòng Đan Hà mà còn tu luyện thành công Hoang Vu Yêu Nhãn mà Chu Thông không tu luyện được, giờ lại trở thành đại công thần đem về được Tiên Nguyên Cổ Chủng…
Vô số thành tích như thế đủ để khiến Lâm Động trở thành ngôi sao mới sáng chói trong Đạo Tông, lần này hắn cũng là đối tượng có cơ hội tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh nhất!
- Những biểu hiện của hắn quá ưu tú!
Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói.
- Hửm?
Ứng Hoan Hoan nghe thế khựng người nghi hoặc nhìn Ứng Tiếu Tiếu, hiển nhiên nàng ta không hiểu ý của tỷ tỷ là gì.
- Lâm Động vốn dĩ là người kiêu ngạo, có thể nhận ra điều đó từ những gì hắn làm từ khi vào Hoang Điện, hắn đang lấy Chu Thông tiền bối làm mục tiêu!
Ứng Tiếu Tiếu chăm chú nhìn tấm bia, từ tốn nói:
- Cùng là đệ tử Hoang Điện, nhưng hắn không muốn bị thân ảnh đó bao phủ mãi, hắn muốn vượt qua Chu Thông tiền bối!
- Tại Đạo Tông, tiềm lực của hắn có thể xếp trong ba hạng đầu, chắc chắn thành tích tu luyện sau này cũng không hề thấp. Nhưng lấy kỳ tài yêu nghiệt như Chu Thông tiền bối làm mục tiêu cũng không phải hay, một khi thất bại thì khó lòng vượt qua được cái bóng đen ấy!
- Có những người, dù chết rồi cũng vẫn làm tổn thương người khác được!
Nói đến đây, Ứng Tiếu Tiếu cười khổ, khẽ nói:
- Lâm Động đặt mục tiêu quá cao, chỉ sợ khi gặp trắc trở sẽ bị đả kích rất lớn!
Ứng Hoan Hoan nghe Ứng Tiếu Tiếu nói thế, nhíu mày nói:
- Tỷ tỷ lo vạn nhất Lâm Động không tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh sẽ không thể đứng dậy được nữa?
- Không đến mức đó, những gì hắn đã trải qua, có lẽ ta cũng không thể sánh được, nhưng chỉ sợ sự thất bại này sẽ ảnh hưởng đến sự kiên định của hắn. Dù sao từ trước tới nay hắn vẫn luôn thuận lợi trên con đường khiêu chiến Chu Thông tiền bối!
Ứng Tiếu Tiếu hơi lắc đầu, nói
- Nhưng những cái đó cũng chỉ là khảo nghiệm nhỏ, còn đây mới là vấn đề khó khăn…
Ứng Hoan Hoan chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên gương mặt xinh đẹp, chần chừ một chút rồi nàng mới nói:
- Tỷ tỷ, tuy không rõ lắm về những gì Lâm Động trải qua, nhưng muội nghĩ tỷ đã đánh giá thấp hắn rồi. Hơn nữa muội chưa từng thấy hắn sợ hãi bao giờ, dù lần đó một mình ở lại chặn Diêu Linh và bọn Ma Ấn Chúng, muội cũng không thấy điều đó trong mắt hắn!
- Thậm chí muội còn nghĩ, có lẽ hắn cũng không quá kính sợ Chu Thông tiền bối, người có địa vị rất cao trong lòng đệ tử Đạo Tông chúng ta. Hắn chỉ coi tiền bối ấy là người để hắn vượt qua trên con đường tu luyện mà thôi…
Khi nói những lời này, ánh nắng chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng thiếu nữ, một tia sáng men theo cằm chiếu xuống dưới, vô cùng xinh đẹp
Lúc này nàng đang nhớ đến Lâm Động và những gì hắn nói trong khe núi đêm đó. Thực sự nàng không thể tưởng tượng được một nam tử tuổi đời ít hơn nàng lại biết nhẫn nhịn cừu hận, thầm lặng rèn luyện rồi nhiều năm sau dựa vào sức mạnh của bản thân hủy diệt kẻ thù!
Ứng Hoan Hoan không nghĩ một người có tính nhẫn nại như vậy lại không thể gượng dậy được chỉ vì một lần thất bại.
Ứng Tiếu Tiếu cũng khựng người vì lời nói của Ứng Hoan Hoan, nàng ngoảnh lại nhìn, một lát sau khóe miệng nhướng lên:
- Xem ra muội đánh giá hắn rất cao?
- Muội chỉ phân tích thôi, tỷ tỷ đừng đoán bừa!
Ứng Hoan Hoan bị nhìn đến đỏ mặt, chợt lúng búng nói.
Ứng Tiếu Tiếu nói:
- Muội đã đánh giá hắn cao như vậy thì chúng ta hãy chờ xem. Áp lực lần này không nhỏ, nếu hắn tham ngộ thất bại sẽ không tránh khỏi những lời bàn tán, có tránh được không thì phải xem bản lĩnh của hắn!
Vừa dứt lời, ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu khẽ động, rồi nhìn về phía xa, cười nói:
- Hắn đến rồi!
Vèo!
Ngay lúc đó, từ phía xa bỗng có tiếng gió vang lên, mọi ánh mắt cùng đổ về phía đó, không khí trở nên sôi sục hơn.
- Cuối cùng Lâm Động cũng đến rồi… còn tưởng hắn từ bỏ chứ!
- Hây, không biết lần này hắn có tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh không. Với những thành tích trước đây của hắn, so với Chu Thông tiền bối cũng bình thường thôi, giờ mới là lúc khảo nghiệm bản lĩnh thật sự!
- Đúng vậy!
Rất nhiều lời bàn tán lan tỏa trong biển người, trong khi ấy một đạo thân ảnh đã xuất hiện trên không trung.
- Hai vị sư thúc, đệ tử đến muộn!
Lâm Động xuất hiện trên không trung, ánh mắt có phần kinh ngạc khi thấy biển người đông nghịt, rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người Trần Chân, Ngộ Đạo.
- Ừm, đến là tốt rồi!
Trần Chân gật gù cười, ánh mắt mang theo tinh quang quét quanh người Lâm Động. Với nhãn quang của ông đương nhiên có thể nhận thấy thực lực Lâm Động trong nửa tháng vừa qua đã tăng tiến không ít.
- Hắn…
Trần Chân và Ngộ Đạo nhìn nhau, cùng nhận ra sự mừng rỡ trong ánh mắt đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
- Đến rồi thì qua đó đi! Nhớ là đừng quá miễn cưỡng, tuy Đại Hoang Vu Kinh cường hãn, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân mình!
Ngộ Đạo vẫy tay, cười nói.
- Đệ tử đã biết!
Lâm Động gật đầu cười, quay đầu nhìn Đại Hoang Vu Bi, hít sâu một hơi để kìm nén sự kích động trong lòng. Từ khi hắn vào Đạo Tông, hắn canh cánh nhất trong lòng là Đại Hoang Vu Kinh đứng đầu trong Tứ Đại Kỳ Kinh này, cuối cùng thì hắn cũng có cơ hội rồi!
Lâm Động nhìn chăm chăm về Đại Hoang Vu Bi, thân hình bay tới rồi chầm chậm đáp xuống một tảng nham thạch.
Đứng trước Đại Hoang Vu Bi, Lâm Động mới cảm nhận được khí hoang vu phát ra từ nó, hắn có cảm giác như mình đã trở về đại địa mênh mang thời Viễn Cổ.
Uỳnh!
Khi Lâm Động đang chìm đắm trong sự mênh mang ấy, một luồng năng lượng kỳ lạ bỗng nhiên tỏa ra từ cơ thể, khiến đồng tử hắn bỗng co rút lại!