Vũ Động Càn Khôn

Chương 730: Động tĩnh của lạc ấn Yêu linh

Màn đêm bao trùm, ánh trăng sáng trong chiếu xuống xuyên qua đại trận bảo vệ khổng lồ trên không trung tựa tấm vải mỏng phủ lên những dãy sơn mạch trong Đạo Tông.

Trong một gian phòng tĩnh lặng, một đạo thân ảnh đang tĩnh tọa, hai tay không ngừng kết ấn pháp cổ quái. Theo từng ấn pháp ấy, một thứ năng lượng kỳ lạ lặng lẽ tỏa ra.

- Phù!

Lâm Động chỉ kết ấn pháp ba lần rồi hắn dừng lại xoa trán. Tĩnh Chỉ Bài tiêu hao sức lực thật đáng sợ. Với năng lực Thiên Phù sư Tứ ấn của hắn, kết liên tiếp ba lần ấn pháp có phần hơi quá sức. Thật không biết nếu dùng Tĩnh Chỉ Thần Bài thì sẽ đến mức nào.

Thứ Thần vật đó nếu cường giả bình thường dùng chắc sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt!

- Xem ra phải tăng tường tu luyện tinh thần lực thôi!

Nguyên lực của hắn lúc này đã là Lục Nguyên Niết Bàn, nhưng tinh thần lực vẫn chỉ là Thiên Phù sư Tứ ấn. Điều này có khá nhiều nguyên nhân, xem ra sau này Lâm Động phải tập trung hơn vào tinh thần lực mới được.

Ầm!

Vừa nghĩ xong, Lâm Động đã chuẩn bị nhắm mắt tu luyện. Thế nhưng trong người hắn bỗng có dao động, rồi một đạo kim quang bất ngờ bắn ra biến thành một đạo hư ảnh.

- Tiểu điêu?

Nhìn hư ảnh kim sắc đó, Lâm Động lập tức sững người, vì nó có hình dạng của Tiểu điêu, đó là lạc ấn Yêu linh mà Tiểu điêu để lại cho hắn khi nó rời đi. Nhưng lâu như vậy lạc ấn Yêu linh này không có động tĩnh gì khiến Lâm Động suýt nữa thì quên mất nó.

- Này, ở Đạo Tông thế nào? Không bị ai bắt nạt đấy chứ?

Thân ảnh Tiểu điêu khá mơ hồ, gương mặt tuấn mỹ của nó nhìn Lâm Động đầy trêu chọc, giọng nói quen thuộc vang lên.

- Cuối cùng ngươi cũng liên lạc với ta rồi a!

Lâm Động trợn mắt nhìn nó, từ sau khi Tiểu điêu đưa Tiểu Viêm đi, hắn không hề nhận được tin tức gì của hai người.

- Hắc hắc, còn không phải vì tìm cơ hội tăng thực lực cho Tiểu Viêm sao? Chuyện của ngươi ta cũng được nghe qua, xem ra ngươi ở Đạo Tông cũng không tệ nhỉ?

Tiểu điêu cười nói.

- Cũng được!

Lâm Động cười, rồi bỗng nhìn hư ảnh nói:

- Lần này ngươi dùng lạc ấn Yêu linh, không phải chỉ để nói những lời thừa thãi này chứ?

Tiểu điêu cười hắc hắc, nhưng rồi gương mặt hắn tối sầm lại:

- Tiểu Viêm bị người ta đả thương!

Nụ cười của Lâm Động lập tức tắt ngúm, đôi mắt bị bao phủ một tầng hắc ám:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Mấy ngày trước ta phải ra ngoài một chuyến, hắn lang thang đến một nơi, phát hiện được một vài thứ tốt, nhưng lại bị cường giả trấn thủ ở đấy đả thương. Cũng may thể chất hắn tốt, hai ngày thương thế đã hồi phục nhiều rồi!

- Ngươi định như thế nào?

Lâm Động nheo mắt hỏi.

- Hầy, còn có thể thế nào? Tiểu Viêm không thể bị đánh không như thế được!

Tiểu điêu nở nụ cười kỳ quái.

- Ngươi không giải quyết được sao?

Lâm Động khẽ nói. Nếu Tiểu điêu có thể dễ dàng giải quyết vấn đề thì chắc không đến tìm hắn.

- Tuy thời gian này thực lực của ta đã không ngừng hồi phục, nhưng vẫn chưa về được thời kỳ đỉnh phong. Ngoài ra đối thủ lần này khá khó đối phó. Bọn chúng có ưu thế về địa hình, hơn nữa còn có thủ đoạn khác đặc biệt, ta đã thử nhưng hiệu quả không lớn.

Tiểu điêu trầm ngâm nói.

- Vậy ngươi cần ta đến đó à?

Lâm Động nói, hiện giờ hắn không phải đệ tử mới gia nhập Đạo Tông nữa, thực lực có thể sánh ngang với Cửu Nguyên Niết Bàn cũng khiến hắn có tư cách hành tẩu trên Đông Huyền Vực.

- Ừm!

Tiểu điêu gật đầu nói:

- Thứ Tiểu Viêm phát hiện ra kia cũng rất có ích cho ngươi, hắc hắc, đồ tốt không thể để cho người ngoài được a!

Tiểu điêu ngưng lại một chút rồi cười kỳ quái:

- Đương nhiên, nếu ngươi đến thì tốt nhất nên đem theo thứ đó. Chỉ có nó mới có thể phá giải thủ đoạn của bọn chúng!

- Thứ gì?

Lâm Động khựng người.

- Thiên Điện Đạo Tông có một món Linh bảo Thuần Nguyên tên gọi là Thiên Hoàng Cầm. Nếu ngươi mượn được nó thì ta có thể phá giải được thủ đoạn đặc biệt của bọn chúng!

- Linh bảo Thuần Nguyên… Thiên Hoàng Cầm?

Lâm Động nghe thấy thế, lập tức khuôn mặt tối sầm, bất lực nói:

- Linh bảo Thuần Nguyên không phải vật tầm thường, trong Tông phái siêu cấp cũng là trọng bảo, sao có thể dễ dàng cho một đệ tử như ta mượn?

- Ài, ngươi cứ thử xem, nếu thực sự không được thì ta nghĩ cách khác. Nếu ngươi mượn được thì nhanh chóng đến Sơn mạch Vạn Thú. Ở đó ngươi dựa vào lạc ấn Yêu linh là có thể cảm nhận được hướng của ta!

Tiểu điêu nói.

- Ừm!

Lâm Động gật đầu, hư ảnh kim quang khẽ động rồi biến mất.

- Thiên Hoàng Cầm…

Nhìn nơi kim quang biến mất, Lâm Động đưa tay xoa xoa trán, Linh bảo Thuần Nguyên không phải thứ Linh bảo Thiên cấp có thể so sánh được, hắn nói với ai đây? Điện chủ Thiên Điện Tề Lôi? Cũng không biết người ta có vung tay đuổi mình đi ngay không. Vạn nhất để mất Thiên Hoàng Cầm thì không phải Thiên Điện sẽ tổn thất lớn sao? Thứ bảo bối đó cho dù điện nào cũng có thì ngay cả Ứng Huyền Tử cũng không thể nhúng tay vào!

- Xem ra chỉ có thể tìm Ứng Hoan Hoan thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui Lâm Động phát hiện người duy nhất có thể tìm chỉ có Ứng Hoan Hoan. Có điều vì trước đó vì cô nàng đến Hoang Điện mà không gặp được hắn mà đã nổi giận, mấy ngày liền rồi không xuất hiện, không biết đi đâu tìm, liệu có bị người ta trợn mắt nhìn đến chết không?

Nhưng Tiểu điêu đã nói trịnh trọng như thế, xem ra đối thủ lần này khá rắc rối, vì thế dù có chịu áp lực bị Ứng Hoan Hoan trợn mắt nhìn đến chết thì hắn cũng phải liều mình xem sao!

Nghĩ thế nên hôm sau khi xuất hiện trước mặt Ứng Hoan Hoan, sắc mặt hắn có chút thiếu tự nhiên.

Thấy vẻ mặt Lâm Động như vậy, Ứng Hoan Hoan liền đanh mặt lại, xung quanh có không ít đệ tử qua lại đều nhìn bọn họ với ánh mắt thích thú.

- Thế nào? Con người bận rộn cũng đã hết việc rồi đấy à?

Ứng Hoan Hoan lườm Lâm Động, nói.

Lâm Động ho khan, trong lòng nghĩ tiểu cô nãi nãi lấy đâu ra hỏa khí lớn thế, nhưng rồi lại nghĩ giờ mình đang đến cầu người ta, đành nói:

- Trước đó ta phải nghỉ ngơi còn gì? Bị Vương Diêm sư huynh đánh thương thành như thế cơ mà. Giờ đã khỏe ta đếm tìm ngươi ngay đấy thôi!

Nói xong câu cuối cùng Lâm Động cảm thấy mặt mình tím lại, chắc là vì lần đầu nói những lời giả dối thế với con gái. Nhưng nghĩ đến lời dặn của Tiểu điêu là hắn lại phải nghiến răng nhẫn nhịn. Nguồn: http://truyen360.com

Ứng Hoan Hoan nghe thế hơi đỏ mặt, rồi không khách khí trợn mắt nhìn hắn:

- Lần sau nói với con gái những lời như thế, có thể đừng có thể hiện sự miễn cưỡng rõ rệt như thế được không? Người muốn gặp ta xếp hàng dài, thiếu ngươi cũng không sao đâu!

Lâm Động nghe mà đỏ mặt, không ngờ lại bị tiểu nha đầu trêu chọc như vậy.

- Nói đi, tìm ta có việc gì?

Ứng Hoan Hoan nhìn sắc mặt thay đổi âm trầm bất định của Lâm Động, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt. Nàng biết lòng tự tôn của một đại nam nhân trong hắn có lẽ đã đến giới hạn chịu đựng, liền chuyển chủ đề.

Lâm Động thở dài bất lực, rõ ràng Ứng Hoan Hoan tinh quái đã nhận ra mục đích hắn đến, lúc nãy chắc chắn là nàng ta cố ý…

Lâm Động nhìn xung quanh, rồi tiến lại gần Ứng Hoan Hoan, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng.

- Muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, có thể mượn giúp ta một thứ không?

- Thứ gì?

Ứng Hoan Hoan nhíu mày.

Trước ánh mắt nhìn chăm chú của cô nàng thiếu nữ, Lâm Động cười khổ, đánh liều nói:

- Có thể cho ta mượn Thiên Hoàng Cầm của Thiên Điện mấy ngày không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất