Dị Ma Vực tọa lạc tại trung tâm Đông Huyền Vực, khu vực này có thể coi là khu vực nổi tiếng nhất Đông Huyền Vực. Trận chiến thời Viễn Cổ quá xa vời với những con người hiện nay, bọn họ không biết rốt cuộc nguyên nhân của cuộc đại chiến kinh thiên động địa đó là gì, nhưng bọn họ biết trong Dị Ma Vực đã có vô số cường giả Viễn Cổ bỏ mạng. Trong vùng đất cực kỳ hung hiểm này ẩn tàng vô số tòa cổ tàng và truyền thừa đầy hấp dẫn.
Dù là lúc bình thường, khu vực quanh Dị Ma Vực này nhân khí cũng rất vượng, tuy là khu vực nguy hiểm nhưng vẫn có vô số cường giả thi nhau đi vào. Trên thế giới này, sự hấp dẫn của bảo tàng vẫn khiến người ta không thể chống lại cũng như quên đi cái chết…
Bên ngoài Dị Ma Vực cũng có rất nhiều tòa thành, trong đó thành Dị Ma là tòa thành rộng lớn hùng vĩ nhất. Do quá hỗn tạp nên ở đây không có người quản lý, nhưng bất cứ ở đâu, cứ đông người là tự nhiên sẽ sinh ra quy tắc. Dù là quy tắc thành văn hay bất thành văn, muốn sống sót được ở đây tự nhiên phải tuân thủ bọn chúng. Vì thế thành Dị Ma nhìn tưởng như vô chủ nhưng thực ra con người ở đây đều tuân theo trình tự và quy tắc ngầm.
o0o
Khi đoàn người Đạo Tông dần vào phạm vi của Dị Ma Vực, bọn họ có thể nhìn thấy trên bầu trời có không ít nhân ảnh đang bay tới từ bốn phương tám hướng, mục tiêu của tất cả đều như nhau.
Là sự kiện lớn nhất trên Đông Huyền Vực, cuộc Thi đấu Tông phái có được sức hiệu triệu và sức hấp dẫn không ai có thể nghi ngờ.
- Đúng là hoành tráng!
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng. Tuy hắn đã tham gia Bách Triều Đại Chiến, quy mô của nó cũng không hề nhỏ, nhưng nói đến chất lượng thì còn kém cuộc Thi đấu Tông phái này rất nhiều. Dù sao, ở Bách Triều Đại Chiến, cường giả Lục Nguyên Niết Bàn đã là mạnh nhất, nhưng ở đây thì đó mới chỉ là đủ tư cách tham gia mà thôi!
- Chúng ta đã vào phạm vi của Dị Ma Vực, chắc không lâu nữa là đến thành Dị Ma. Đến đó ngươi mới biết thế nào là hoành tráng, ha ha…
Bàng Thống ở bên cạnh cười, nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, nhìn về phía xa. Từ sau khi vào khu vực này, mặt đất có màu đen sẫm. Thứ màu sắc này kéo dài bất tận theo tầm mắt và ngày một đậm đặc hơn. Cuối cùng ngay bầu trời dường như cũng trở thành đen xì khiến người ta cảm thấy vô cùng bức bối, không thể thoải mái.
Màu sắc này khiến Lâm Động thấy khó chịu, hắn từng nhìn thấy một vài cảnh tượng từ thời Viễn Cổ, vì thế cũng hiểu được sự đáng sợ của những sinh vật hắc ám chưa biết đến kia. Ở chiến trường của cuộc đại chiến Viễn Cổ này, ai biết được có ẩn chứa những thứ gì?
Khi Lâm Động cúi đầu trầm tư, đoàn người cũng nhanh chóng bay tới, khoảng hơn chục phút sau bay qua một ngọn núi cao, rồi những tiếng ồn ã khuếch tán khắp không gian.
Bị những tiếng huyên náo ấy làm phiền, Lâm Động ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cuối tầm mắt là một tòa thành màu đen không nhìn thấy điểm cuối, nó tựa con Hắc Long nanh độc cuộn tròn, tỏa ra thứ khí tức lạnh lẽo.
Trên bầu trời xung quanh tòa thanh, vô số nhân ảnh như những con thiêu thân không ngừng ra vào, tiếng ồn ào huyên náo cũng bao trùm cả thiên địa.
- Đây chính là Dị Ma Vực!
Bàng Thống chỉ về tòa thành rộng lớn màu đen phía xa, cười nói.
- Theo ta vào thành, trong thành Dị Ma vô cùng hỗn tạp, mọi người phải cẩn thận!
Phía trước đội ngũ, vẻ mặt Tề Lôi nghiêm nghị nói, rồi cùng ba Điện chủ còn lại dẫn theo đoàn người bay đến gần tòa thành.
Tuy người đến thành Dị Ma rất đông, nhưng đoàn người đông đến hàng trăm người như của Đạo Tông thì không nhiều. Vì thế khi bọn họ đến gần lập tức thu hút sự chú ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
- Ha, người của Đạo Tông sao? Bọn họ cũng đến rồi à?
- Không hổ là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, bốn cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành dẫn đoàn đúng là không tầm thường a!
- Người tham gia thi đấu đâu phải bọn họ mà là các đệ tử. Lần trước nghe nói Đạo Tông đã tổn thất rất nghiêm trọng. Đến đệ tử ưu tú nhất hồi đó cũng mất mạng trong tay Nguyên Môn. Nhưng tính ra thì Nguyên Môn đúng là rất tàn nhẫn.
- Đúng thế, ân oán giữa Nguyên Môn và Đạo Tông đã rất sâu sắc, cũng không biết lần này bên nào sẽ chiếm ưu thế.
- Có khi vẫn là Nguyên Môn. Danh tiếng của Tam Tiểu Vương Nguyên Môn như sấm bên tai, có lẽ trong số đệ tử Đạo Tông không có ai sánh được đâu.
- Thời gian trước Đạo Tông cũng có đệ tử mới khá có tiếng tăm, hình như tên Lâm Động thì phải, hắn còn đánh bại cả Diêu Linh của Ma Ấn Chúng…
- Việc đó ta có nghe, nhưng Diêu Linh không thể so sánh với Tam Tiểu Vương được. Dù sao thì cuộc thi lần này có kịch hay xem rồi.
- …
Những tiếng xì xầm bàn tán nhanh chóng lan ra khắp nơi, một vài câu lọt vào tai đệ tử Đạo Tông khiến cho không ít người đều rất phẫn nộ.
- Mẹ kiếp bọn Nguyên Môn, lần này lão tử không đích thân chém chết vài tên thì về biết ăn nói thế nào với sư huynh đệ Hoang Điện!
Sắc mặt Tưởng Hạo tối sầm lại, nghiến răng nói, bên cạnh cũng có không ít đệ tử gật đầu đồng tình.
Lâm Động mím môi, xem ra ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn đúng là không nhỏ, sau này nếu gặp trong Dị Ma Vực chắc chắn không thể yên ổn.
Còn mấy người Điện chủ Tề Lôi thì vẻ mặt vẫn thản nhiên, cũng không để tâm lắm, đang định dẫn đệ tử vào thành Dị Ma thì thần sắc bỗng thay đổi, quay đầu lại nhìn về một hướng bên ngoài thành Dị Ma. Ở đó có một lượng lớn nhân ảnh xuất hiện.
- Đó là…
Lâm Động hơi nheo mắt lại nhìn về phía xa, số lượng của đám người đó không ít, bọn họ đều mặc áo bào xám, quanh người còn tỏa ra thứ khí tức lạnh lẽo.
- Người của Vạn Khôi Môn!
Bàng Thống hạ giọng nói.
- Ồ?
Lâm Động hơi nhướng mày, Vạn Khôi Môn cũng là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, nhưng phương thức tác chiến của bọn họ vô cùng khác biệt, hơn nữa cũng rất khó đối phó. Vì mỗi đệ tử Vạn Khôi Môn đều có Khôi lỗi Bản mệnh của chính mình. Đối với thứ này, Lâm Động từng có Khôi Lỗi nên rất rõ về nó.
- Thấy tên đứng ở đầu tiên kia không? Nếu ta đoán không lầm thì hắn chính là kẻ ưu tú nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Vạn Khôi Môn, Ma Khôi Quỷ Lịch!
- Ma Khôi Quỷ Lịch?
Lâm Động nhìn theo hướng đó, chỉ thấy phía sau hai lão giả áo xám là một thanh niên áo xám vẻ mặt lạnh lùng. Hơn nữa từ người hắn tỏa ra một luồng sức mạnh lạnh lẽo, âm u, cường hãn dị thường, rõ ràng cũng là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn!
- Nghe nói Linh khôi Bản mệnh của hắn đã được luyện hóa đến Linh khôi Cửu cấp, không hề thua kém một cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, sau này nếu gặp hắn thì phải cẩn thận.
Ánh mắt Lâm Động hiện lên vẻ kinh ngạc. Linh khôi Cửu cấp? Như thế thì khi giao đấu với người khác, hắn hoàn toàn có thể hai đánh một rồi.
Khi Lâm Động quan sát thì gã thanh niên áo xám kia dường như cũng nhận ra, đôi mắt xám lạnh lùng cũng nhìn sang, phảng phất dường như có chút hàn ý xuyên qua không gian mà ập tới.
Vẻ mặt Lâm Động vẫn bình thản, tinh thần lực vô hình tỏa ra đánh tan đi hết hàn ý lạnh thấu xương kia. Trên tinh thần lực của hắn có lực thôn phệ, đồng thời với việc đánh tan nó cũng thôn phệ sạch sẽ cỗ hàn ý kia.
- Hửm?
Khi hàn ý bị thôn phệ, ánh mắt gã thanh niên áo xám khẽ động, gương mặt hiện vẻ ngạc nhiên. Thứ hàn ý kia chỉ Vạn Khôi Môn hắn mới có, một khi bị dính phải sẽ khiến người ta phải vô cùng đau đầu. Vậy mà đệ tử Đạo Tông kia lại dễ dàng phá giải được?
- Thú vị thật… không ngờ Đạo Tông ngoài Ứng Tiếu Tiếu ra còn có nhân vật như vậy!
Gã thanh niên áo xám cười thầm, rồi thu lại ánh mắt.
- Đi thôi!
Hai lão giả phía trước gã đệ tử đó cũng nhìn bọn Tề Lôi rồi không nói gì hơn, phẩy tay dẫn đệ tử Vạn Khôi Môn vào trong tòa thành.
Sau khi bọn họ vào, Tề Lôi cũng dẫn đoàn người bay về một hướng khác của thành.
Trên bầu trời, mọi người nhìn hai đại Tông phái siêu cấp đến toàn thành rồi cùng xoa xoa tay, ánh mắt đầy mong đợi. Sự kiện lớn nhất Đông Huyền Vực cuối cùng cũng bắt đầu mở màn rồi. Cũng không biết lần này người của thế lực nào sẽ chiếm được ưu thế.