Trong Tầm Bảo Khu tĩnh lặng, tiếng cười có chút phức tạp của Lâm Động vang lên, rồi có không ít người thấy hắn giơ tay ra trước Lăng Thanh Trúc, nhất thời có chút sững sờ.
- Lẽ nào hắn không biết người đứng trước mặt hắn là ai sao?
Đó là một trong những nhân vật nổi bật nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực, biết bao gã thiên tài yêu nghiệt của các Tông phái siêu cấp đã đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ vì để có được nụ cười của hồng nhan, nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy ai thành công cả. Còn tên kia, hắn lại giơ tay như thế, hắn tưởng mình là ai chứ?
Đương nhiên không chỉ bọn họ mà ngay Vương Diêm, Ứng Tiếu Tiếu cũng kinh ngạc vô cùng. Trước mặt bao nhiêu người như thế, nếu người ta không để tâm đến hắn thì không phải sẽ rất mất mặt sao?
Thế nhưng Lâm Động không hề bận tâm đến những ánh mắt cổ quái xung quanh. Ánh mắt hắn vẫn mang chút phức tạp, lặng lẽ nhìn người nữ tử sinh đẹp đã lạnh lùng hơn so với năm năm trước.
Chuyện năm đó lại hiện lên trong ký ức hắn như mới xảy ra ngày hôm qua.
Lăng Thanh Trúc cũng nhìn Lâm Động chăm chăm, trên gương mặt trẻ tuổi đó không còn sự non nớt trước đây nữa, đôi mắt sáng trong ấy khi nhìn nàng cũng không còn lấp lánh, hắn hiện giờ đã có thực lực để không cần bận tâm đến vầng hào quang quanh nàng nữa.
Sự đối mặt bình đẳng!
Lăng Thanh Trúc khẽ chớp mắt, nàng biết để đạt được trình độ dường như bình thường này, trong năm năm qua, gã thiếu niên trước mặt đã phải bỏ ra không ít công sức.
- Cửu Thiên Thái Thanh Cung, Lăng Thanh Trúc!
Trong đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu cuối cùng cũng có chút dao động, rồi trước vô vàn ánh mắt kinh ngạc, nàng đưa tay ra khẽ nắm lấy tay Lâm Động.
Hai bàn tay tiếp xúc, mịn màng và lạnh như ngọc, dường như một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu tận xương.
Lúc này trời cao trong xanh, ánh nắng chiếu xuống như những chùm sáng bao bọc lấy hai người, cảnh tượng khá sáng chói.
Nhưng cái nắm tay ấy không hề kéo dài lâu, ngay sau đó cả hai không hẹn mà cùng thu tay lại.
Vào khoảnh khắc rút tay về, Lâm Động có thể cảm nhận được xung quanh có vô số ánh mắt muốn nhìn xuyên thủng người hắn.
- Chúc mừng ngươi, dường như ngươi đã làm được những gì mình nói năm đó!
Lăng Thanh Trúc thu tay vào trong tay áo, bàn tay cong lại, hơi chút ẩm ướt, rồi nàng nhìn gã thiếu niên trước mặt, khẽ nói.
- Năm đó ta đã nhìn nhầm rồi!
Lâm Động cười nhạt, có thể khiến cho nữ tử cao ngạo này nói ra lời như vậy, điều này còn sảng khoái hơn cả đánh lui được Lôi Thiên.
- Yên tâm, hiện giờ ta vẫn chưa dám nói lời đó!
Lâm Động cười. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn như ẩn như hiện tỏa ra từ trên người Lăng Thanh Trúc. Sức mạnh ấy cường hãn hơn cả Lôi Thiên, rõ ràng dù hiện giờ hắn đã đuổi gần kịp bước chân nàng, nhưng vẫn còn khoảng cách nhất định.
- Nếu ngươi nói ra thì e là nguơi không tham gia nổi cuộc Thi đấu Tông phái nữa!
Lăng Thanh Trúc bình thản nói, chỉ là ánh mắt nàng lộ ra một chút dao động.
Những người xung quanh hoàn toàn mù mờ về những gì bọn họ nói. Nhưng chỉ riêng hai người thì hiểu rõ, nếu Lâm Động nói ra câu nói đó thì sẽ gây nên một sự chấn động cực kỳ khủng bố, có lẽ hắn lập tức sẽ thành cái gai trong mắt của không ít thiên tài ở các Tông phái!
Ở đây, vào lúc này, rõ ràng không thể thể hiện sự ngông cuồng tuổi trẻ được!
- Hãy biểu hiện cho tốt, Nguyên Môn không dễ đối phó đâu!
Rõ ràng Lăng Thanh Trúc không quen ở trước mặt nhiều người nói chuyện quá lâu với một nam tử. Vì thế, sau khi nói một câu nàng liền quay người đi.
- Câu nói đó, sẽ có một ngày ta tìm được cơ hội để nói!
Nhìn bóng lưng của Lăng Thanh Trúc, Lâm Động đột nhiên lên tiếng.
- Ngươi hãy chắc chắn mình đủ thực lực để giữ lại tính mạng sau khi nói câu đó rồi hãy nói!
Lăng Thanh Trúc hơi khựng người, rồi mũi chân khẽ điểm lên đất, biến thành một đạo hồng quang bay mất!
Sau khi Lăng Thanh Trúc rời đi, mọi ánh mắt lập tức tập trung lên người Lâm Động. Tuy không hiểu hai người nói chuyện, nhưng xem ra Lâm Động không phải lần đầu tiên gặp Lăng Thanh Trúc, cũng không giống như kiểu có duyên gặp mặt một lần.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng rút ra được cái kết luận khiến người ta cực kỳ khó chịu!
- Không ngờ hắn lại biết Lăng Thanh Trúc!
Vương Diêm kinh ngạc lẩm bẩm.
Ứng Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Động có chút kỳ lạ, rồi hơi lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía cô nàng thiếu nữ bỗng nhiên trầm mặc ở bên cạnh.
- Không sao chứ?
Trong lòng Ứng Tiếu Tiếu thở dài, đứng trước một nữ tử mà phương diện nào cũng xuất sắc như thế, có lẽ không ít nữ nhân có cảm giác thua kém.
Cô nàng thiếu nữ kia khẽ lắc đầu, rồi khóe môi khẽ cong lên, ngẩng đầu lên nhìn hướng Lăng Thanh Trúc vừa biến mất, rồi nghiêng đầu nhìn Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói:
- Muội sẽ xuất sắc hơn nàng ấy!
Ứng Tiếu Tiếu khựng người, nhìn gương mặt xinh đẹp của muội muội mình, trong đôi mắt nàng ta lúc này dường như có những tia sáng màu lam lạnh lẽo dâng lên. Vào khoảnh khắc ấy dường Ứng Tiếu Tiếu có chút hoảng hốt, thiếu nữ trước mặt nàng dường như thật sự sẽ có ngày sẽ đột biến, đến lúc đó có lẽ hào quang sẽ chói lòa hơn cả Lăng Thanh Trúc nữa!
- Tỷ tỷ tin muội!
Ứng Tiếu Tiếu không hiểu lý do của cảm xúc ấy, nhưng cảm thấy Ứng Hoan Hoan không hề buồn bã vì sự xuất hiện của Lăng Thanh Trúc, hiển nhiên nàng rất vui, xoa đầu muội muội rồi khẽ cười, nói.
Ứng Hoan Hoan cười, quang mang màu lam lạnh lẽo trong mắt dần tan đi, có điều bản thân nàng cũng không nhận ra, sâu trong đôi mắt ấy, màu đen láy dần dần dung hòa với màu lam.
Dường như nàng thiếu nữ vốn dĩ nghịch ngợm này, vì sự xuất hiện của Lăng Thanh Trúc mà ngạo tính đã nổi lên, đồng thời thúc đẩy nhanh một sự thay đổi nào đó.
Nguồn: http://truyen360.comLâm Động lúc này cũng thu lại ánh mắt rồi thở hắt ra. Cuộc gặp mặt sau năm năm không hề bùng phát mạnh mẽ như trong tưởng tượng, hai người bình tĩnh đối mặt, bình tĩnh nói chuyện, rồi bình tĩnh rời đi.
Nhưng như thế cũng rất tốt!
Lâm Động cười, tuy hiện giờ hắn đã khác hẳn năm năm trước, nhưng trong mắt Lăng Thanh Trúc đã quen nhìn các thiên tài yêu nghiệt rồi, có lẽ hắn chẳng có gì lạ. Sự dao động trong mắt Lăng Thanh Trúc chắc do khoảnh cách quá lớn giữa Lâm Động năm năm trước và thực lực hiện tại.
Tuy rằng hai người vì một biến cố vô tình mà đã xảy ra một số chuyện hoang đường trở tay không kịp. Nhưng Lâm Động không ngu ngốc đến mức cho rằng nữ nhân như Lăng Thanh Trúc sẽ bị sụp đổ vì những chuyện ấy. Nữ nhân ấy tựa Phượng Hoàng kiêu ngạo, dù là ngọn cây ngô đồng hoa lệ nhất cũng không thể giữ chân nó hoàn toàn được.
Quay người lại, Lâm Động thấy ánh mắt cổ quái của mấy người Vương Diêm đang nhìn mình, không khỏi ho khan vài tiếng rồi nhún vai.
- Ngươi biết nàng ta à?
Vương Diêm không kìm được hỏi, hắn cảm thấy hình như hôm nay hắn đã nói quá nhiều, khác hẳn với sự cô độc, trầm mặc lạnh lùng bình thường. Nhưng chẳng còn cách nào khác, hôm nay Lâm Động đã làm nên những việc khiến hắn không thể không nhiều lời.
- Từng gặp một lần vào năm năm trước, ở Vương triều Đại Viêm!
Lâm Động khẽ gật đầu, nói.
Vương Diêm, Ứng Tiếu Tiếu nhìn nhau, hiển nhiên không thể ngờ hai người này đã gặp nhau từ năm năm trước. Có điều, thân phận của cả hai lúc đó chắc chắn có khoảng cách rất xa vời nhưng lại gặp mặt, không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Mà xem tình hình cũng không phải chỉ là gặp mặt thông thường…
- Đi thôi, chúng ta cũng về đi!
Lâm Động không nói gì thêm, vẫy tay, định quay người đi thì ánh mắt bỗng rơi trên tảng đá xanh có gã trung niên áo xám đang ngồi.
Trên đó có khoảng hơn mười quầng sáng, bên trong tỏa ra những đợt năng lượng hùng hồ, rõ ràng là Linh bảo uy lực không tầm thường.
Nhưng Lâm Động cũng không nhìn bọn chúng quá lâu, ánh mắt chuyển sang một góc nhỏ, ở đố là một quầng sáng hơi ảm đạm, bên trong là một cái lư đồng sứt mẻ màu đỏ sẫm.
Khi nhìn thấy nó, Lâm Động có thể cảm nhận được Thạch phù thần bí trong cơ thể hơi dao động một chút.
Sự dao động ấy rất nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng. Chợt hắn hơi chần chừ một chút, bước lại cầm cái lư đồng ấy lên, nhìn gã trung niên kia, cười hỏi:
- Cái này giá cả thế nào?