Vũ Động Càn Khôn

Chương 984: Tuân thủ

Thiên Lôi Đảo.

Tuy cuộc hành trình tìm kiếm bảo bối đã kết thúc, nhưng Thiên Lôi Đảo vẫn rất náo nhiệt. Không ít cường giả từ các phương đãtụ lại về đây, hai tháng đã qua đi nhưng không hề có dấu hiệu tản đi.

Mà lý do họ ở lại đây không phải gì khác là đợi người chiếm giữbảo bối lớn nhất trong động phủ xuất hiện, mà người đó chính làLâm Động.

Tuy cuối cùng vào không gian đó còn có siêu cấp cường giả làMa La, nhưng hiển nhiên họ không thể đến gây rắc rối cho hắn. Vì thế muốn biết trong lôi giới rốt cuộc có bảo bối gì thì phải đợi Lâm Động mà thôi.

Thiên Lôi Đảo là nơi nhất định phải đi qua khi vào Thiên Phong Hải Vực, vì thế đợi ở đây, Lâm Động xuất hiện là khó chạy thoát.

Hơn nữ trên Thiên Lôi Đảo, Cửu U Môn, Huyền Thiên Điện đềuđã có cường giả đến chi viện, nếu Lâm Động xuất hiện chắc chắn không thể thoát khỏi cảnh bị vây bắt.

Trên không trung lúc này là một trận pháp khổng lồ, ở trung tâm trận pháp là một cái lồng ánh sáng. Bên trong là một tiểu nữ hàiáo xanh với hai bím tóc, chính là Mộ Linh San.

Rầm rầm!

Mộ Linh San lúc này đang phẫn nộ cầm Sinh Tử Quan Cái đánh lên chùm sáng. Nhưng trận pháp này được bốn cường giả TửHuyền Cảnh tiểu thành bày ra, mặc cho Mộ Linh San có làm gìcũng không thể thoát được.

Ở bốn góc của trận pháp là bốn nhân ảnh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mộ Linh San vùng vẫy. Hai trong bốn người này rất quen thuộc, chính là lão giả tóc xám của Cửu U Môn và trung niên nam tửcủa Huyền Thiên Điện. Hai nười còn lại vẻ mặt lạnh lùng, từ hoa văn trước ngực thì có thể biết là cường giả của Cửu U Môn vàHuyền Thiên Điện, thực lực cũng là Tử Huyền Cảnh tiểu thành.

- Hai tháng rồi hắn vẫn chưa lộ diện. Lẽ nào bị Ma La giết rồi?

Bên dưới trận pháp, Bàng Hạo sắc mặt âm u nhìn phía sâu trong Thiên Phong Hải Vực. Lúc này, nhờ sinh khí trong cơ thể và một số linh đan trợ giúp, cánh tay bị đứt của hắn đã mọc lại.

- Tính cách Ma La bá đạo, nhưng cũng khá cao ngạo. Chắc sẽ không hạ sát thủ giết một tiểu bối.

Liễu Hương Huyên ở bên cạnh khẽ lắc đầu, nói.

- Lâu như vậy mà không xuất hiện, có nghĩa là hắn thu hoạchđược cơ duyên không nhỏ.

Nghe vậy, trong mắt Bàng Hạo hiện lên sự đố kỵ và hận ý, hắn nghiến răng:

- Lâm Động đáng chết, Ma La đáng chết. Bảo bối trong lôi giới vốn phải của chúng ta!

Liễu Hương Huyên chau mày, không biết vì sao cô có chút bất an. Từ sau khi ra khỏi động phủ cô vốn định rời đi ngay, nhưng tông phái đã có lệnh, nhất định phải có được tin tức bên trong lôi giới rốt cuộc có bảo bối gì. Rõ ràng, thứ khiến Ma La xem trọng tuyệt đối không phải vật tầm thường.

Với bản lĩnh của Ma La, đương nhiên trong Loạn Ma Hải chẳng ai dám tìm hắn để hỏi. Vì thế đành phải chuyển hướng mục tiêu sang Lâm Động, đối tượng dễ bắt nạt hơn rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tuy rằng, sau khi chứng kiến sự lợi hại của hắn, Liễu Hương Huyên không cho rằng Lâm Động dễ bắt nạt chút nào.

- Đợi thêm nửa tháng nữa vậy. Nếu không được nữa thì cũng hết cách.

Liễu Hương Huyên khẽ nói. Tuy biết trên Thiên Lôi Đảo lúc này, cường giả nhằm vào Lâm Động nhiều như lá rụng mùa thu. Chỉriêng Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện cũng có đến bốn cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu hành. Hơn nữa…còn ba người bọn Nguyên Môn đều thuộc tầng thứ này.

Đó là bảy cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành đó. Trận dung này, chỉ cần Lâm Động dám xuất hiện, có lẽ hắn có cánh cũng khó thoát.

- Không thể kéo dài thêm nữa. Tông phái còn muốn ta đến Viêm Chi Hải Vực.

Bàng Hạo gật đầu, nói.

- Viêm Chi Hải Vực…

Mắt Liễu Hương Huyên hơi lay động:

- Là cuộc thi Lôi chi tranh bá do Viêm Thần Điện tổ chức phải không?

Ánh mắt Bàng Hạo cháy rực:

- Quán quân là sẽ giành được Lôi Đình Tổ Phù trong truyền thuyết. Đó là thần vật chân chính, nếu có nó sau này sẽ thành nhân vật đỉnh cấp trong trời đất này rồi.

- Ma La bá đạo như vậy là vì hắn có Hỏa Diệm Tổ Phù đó sao.

- Quán quân?

Liễu Hương Huyên dửng dưng nhìn Bàng Hạo:

- Trong Tân Tú Bảng của Loạn Ma Hải, ta và ngươi đều dưới hạng ba mươi, muốn tranh quán quân đâu có dễ vậy.

- Chức quán quân này có lẽ chỉ những yêu nghiệt trong mười hạng đầu tiên mới có tư cách tranh giành. Ví dụ như Hỏa Tiên TửĐường Tâm Liên của Viêm Thần Điện, Tiểu Tượng Vương Châu Trạch của Vạn Tượng Sơn, Âm Ma Đằng Khuê…

Nghe thấy Liễu Hương Huyên kể ra từng cái tên vang dội khắp Loạn Ma Hải, sắc mặt Bàng Hạo không khỏi trở nên khó coi. Thếgian này không thiếu thiên tài, tuy hắn là đệ tử kiệt xuất của Cửu U Môn, nhưng trong Tân Tú Bảng của cả Loạn Ma Hải chỉ đứng ở hạng hơn ba mươi. Những người Liễu Hương Huyên vừa kể đều thuộc mười người đứng đầu bảng.

Đối diện với những kẻ này, đến Bàng Hạo ngạo nghễ là vậy cũng không thể không thừa nhận đúng là khoảng cách không phải lànhỏ.

- Với thực lực của Lâm Động, có lẽ lọt được vào hạng hai mươi, không biết hắn có mấy phần thắng những kẻ kia.

Liễu Hương Huyên đột nhiên nói.

- Hừ, ngươi cũng đánh giá tiểu tử đó hơi cai quá đấy. Hạng hai mươi của Tân Tú Bảng đâu phải dễ vậy. Hơn nữa, dù hắn có bản lĩnh đó thì cũng phải vượt qua cửa ải tử vong trước mắt đã.

Bàng Hạo sắc mặt tối sầm.

Liễu Hương Huyên không nói gì, quả thực đối mặt với bảy ch TửHuyền Cảnh tiểu thành, ngay mười người đứng đầu bảng cũng phải tránh né ba phần, huống hồ là Lâm Động…



Trên một ngọn núi cách bọn Liễu Hương Huyên không xa, ba nhân ảnh đang ngồi bàn tọa rất điềm nhiên. Vẻ mặt lạnh lùng, tỏa ra thứ nguyên lực ngang ngược. Đó chính là ba người bọn Hoắc Nguyên.

- Vừa rồi, từ tay của tiểu nha đầu đó có phát ra năng lượng, tương tự như truyền âm vậy.

Đột nhiên Lê Lôi tóc bạc nói.

- Xem ra Lâm Động đã ra khỏi lôi giới.

Hoắc Nguyên cười nhạt, nói:

- Với tính cách của hăn, chỉ cần tiểu nha đầu này bị nhốt trong Thiên Lôi Đảo, chắc chắn hắn sẽ tới.

- Nhiệm vụ của chúng ta lần này coi như đã thất bại, sức mạnh của vị đại nhân đó đã biến mất hoàn toàn, có lẽ bị Ma La giết rồi…

Hoắc Nguyên cúi xuống, nói.

- Thực lực hắn mạnh quá!

Lê Lôi lắc đầu, trước mặt Ma La chúng căn bản không có khảnăng phản kháng.

- Thôi đi, giải quyết xong Lâm Động cũng coi như bù đắp được phần nào. Sau đó chúng ta cũng hanh chóng đến Viêm Chi Hải Vực.

Hoắc Nguyên nói.

- Ồ, là Tranh Bá Chiến do Viêm Thần Điện tổ chức sao?

Lê Lôi khựng một chút rồi nói.

- Nhưng với thực lực của chúng ta muốn tranh quán quân thìkhông chắc chắn lắm? Mấy kẻ trong tốp mười của Tân Tú Bảngđều không phải loại dễ đối phó.

- Tông phái đã truyền tin, Hoa sư huynh sẽ tới, chức quán quân có lẽ không thoát được đâu.

Hoắc Nguyên bình thản nói.

- Ồ? Hoa sư huynh cũng được phái đi sao? Thế thì gần như chắc chắn rồi. Hề hề, chưởng giáo đại nhân cũng đã nói, nếu Hoa sư huynh ra đời sớm trăm năm thì lớp đệ tử trẻ tuổi năm đó củaĐông Huyền Vực đã không để Đạo Tông chiếm hết hào quang rồi.

Hai người Lê Lôi có chút ngạc nhiên, nói.

- Lôi Đình Tổ Phù, nếu ta không nhầm thì có lẽ là bảo bối Ma La có được trong lôi giới. Thật không ngờ, Lôi Đình Tổ Phù lại ẩn tàng ở đây…

Hoắc Nguyên mỉm cười, nói.

- Tuy không biết tại sao Ma La lại đành lòng lấy Lôi Đình Tổ Phùra, nhưng đã lấy ra thì bọn ta cũng không khách khí.

- Đoạt đồ của chúng ta, đương nhiên phải nôn ra đây,

Hai người bọn Lê Lôi cười khảy.

Hoắc Nguyên gật gù, định nói thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào sâu trong Thiên Lôi Hải Vực, khóe miệng nhếch lên.

- Hắn đến rồi.

Nghe thế bọn Lê Lôi cười nham hiểm, cuối cùng cũng ra rồi sao…

- Có người từ Thiên Lôi Hải Vực ra rồi!

Sau khi ba người Hoắc Nguyên phát hiện ra, trên Thiên Lôi đảo cũng có người kêu lên, rồi vô số ánh mắt rực cháy nhìn về hướngđó.

Đột nhiên có thanh quang xé tan chân trời, lao về phía Thiên LôiĐảo với tốc độ kinh người. Cuối cùng, trước bao ánh mắt chăm chú dần dần dừng lại. Khi thanh quanh tan đi, một thân ảnh gầy gò hiện ra.

- Lâm Động, cuối cùng ngươi cũng hiện thân.

Bàng Hạo nhìn thanh niên đó với ánh mắt oán độc, sát ý đậmđặc tỏa ra khắp không gian.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất