Chương 10:
Kha Chỉ Ngôn không phải cuối tuần nào cũng rảnh để đến câu lạc bộ.
Lần tiếp theo gặp lại anh trên sân khấu đã là nửa tháng sau.
Tôi thực hiện lời hứa của mình, sau khi rời sân khấu, tôi nhờ một người phục vụ quen gọi anh đến căn phòng chứa đồ ít người lui tới, đeo tai mèo và đuôi mèo rồi mở cửa cho anh.
Kha Chỉ Ngôn ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó cứ thế tựa vào cánh cửa đã khóa trái và đánh giá tôi, rất lâu không nói lời nào.
Tôi nghĩ lúc đó anh có lẽ chỉ nói bâng quơ, đến giờ có thể đã quên mất chuyện này.
Căn phòng chứa đồ không có điều hòa, tôi mặc rất ít, dưới đôi mắt đen kịt không thể nhìn rõ cảm xúc của anh, tôi không nhịn được mà rùng mình.
【Anh không thích sao?】
Tôi lo lắng gõ chữ hỏi anh.
Kha Chỉ Ngôn bỗng nhiên tắt đèn.
Căn phòng chứa đồ ngay lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn lại một chút ánh sáng đỏ lọt vào từ cửa sổ.
Tôi trở nên mông lung, lo lắng rằng liệu mình có phải đã hành động quá tùy tiện và xúc phạm đến anh không.
Vừa định xin lỗi, Kha Chỉ Ngôn đột nhiên tóm chặt lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía trước.
Tay anh móc vào eo tôi, sau đó trượt xuống, nhẹ nhàng giật giật chiếc đuôi phía sau.
“Sao lại ngoan thế này?”
Tôi dán sát vào anh, cơ thể rất nóng, não cũng rất nóng.
Trong cơn choáng váng, tôi cảm nhận được phản ứng sinh lý của anh, do dự rồi chạm tay vào.
Kha Chỉ Ngôn giữ chặt tay tôi.
Ánh mắt anh trở nên nguy hiểm, nhưng giọng nói lại không còn lạnh lùng, lơ đãng, thậm chí giống như đang dụ dỗ.
“Mỗi khách hàng đưa ra yêu cầu, cậu đều ngoan ngoãn nghe lời à?”
Tôi vội vàng lắc đầu, gấp gáp ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu, 【Đương nhiên là không.】
Kha Chỉ Ngôn cười: “Vậy, mèo con, muốn làm gì với chủ nhân của mình đây?”
Mute, người không thể nói, đương nhiên sẽ không trả lời anh.
Tôi từ từ kéo khóa quần anh xuống, quỳ trước mặt anh.
Lần này, Kha Chỉ Ngôn không đẩy Mute ra như đã từng đẩy Đỗ Dư An.
…
Kha Chỉ Ngôn luồn ngón tay vào tóc tôi, tiếng thở dốc trở nên rõ ràng hơn.
Anh không còn bình tĩnh nữa.
Đôi khi anh túm tóc khiến da đầu tôi rất đau.
Nhưng tôi nghĩ đau là lẽ đương nhiên, đau mới khắc sâu, giống như vết cắn ở sau gáy tôi vậy.
“Silencio” không thiếu những sự mập mờ và bốc đồng.
Nhưng những sự mập mờ và bốc đồng này chỉ có thể ở lại đây, không thể mang đi.
Khi còn là Đỗ Dư An, tôi đã không còn hy vọng hão huyền gì, khi là Mute thì lại càng không.
Thích một người thì nên làm hết sức để đáp ứng nhu cầu của anh ấy.
Chỉ cần tôi còn có thứ để cho anh, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc.