Chương 20:
Thăm bệnh xong cũng vừa lúc đến giờ ăn tối.
A Trì hỏi tôi có muốn ăn cơm cùng không, chúng tôi liền tìm một nhà hàng gần đó.
Khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa tôi và A Trì khá tốt. Anh không phải là trẻ bị bỏ rơi, mà là do một vụ tai nạn khiến bố mẹ qua đời. Vài người thân ít ỏi còn lại trong nhà không muốn nuôi dưỡng, nên anh mới được gửi vào cô nhi viện.
Anh có tên riêng, đương nhiên không mang họ Đỗ của viện trưởng. Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn quen gọi anh là anh A Trì.
Nhiều năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều.
Ngày xưa anh không đeo kính, tính cách cũng không hoạt bát, dịu dàng như bây giờ.
Tôi đoán, gia đình nhận nuôi anh chắc chắn là một gia đình hạnh phúc.
Tôi rất mừng cho anh.
Vừa gọi món xong, một nhóm người vừa nói vừa cười bước vào nhà hàng.
Tôi và A Trì đang chia sẻ những bức ảnh cũ về cô nhi viện trong điện thoại, cả hai đều cúi đầu.
Vì trong nhà hàng khá ồn ào, chúng tôi cũng phải ghé sát vào nhau, nói chuyện nhỏ nhẹ.
Bất chợt, một bàn tay đưa đến, chắn ngang trán tôi và A Trì. Lòng bàn tay khẽ chạm vào trán tôi, đẩy tôi lùi lại một chút.
Tôi ngẩng lên nhìn.
Lúc này, Kha Chỉ Ngôn đã rụt tay lại, cúi mắt nhìn tôi, nói: "Sắp đụng rồi, học trưởng."
Tôi vô duyên vô cớ nghe thấy một tia lạnh lùng trong giọng nói của anh.
"Bác sĩ Kha," A Trì chào hỏi anh, hỏi, "Đi một mình à? Ăn cùng luôn không?"
"Không cần, cảm ơn." Kha Chỉ Ngôn rất lịch sự, "Tôi đi với đồng nghiệp, họ vẫn đang đợi tôi."
Nhóm người vừa vào có lẽ là anh và các đồng nghiệp của mình.
Họ đã đặt sẵn phòng riêng. Nói xong, Kha Chỉ Ngôn rời đi.
A Trì thấy tôi cứ nhìn theo bóng lưng anh, liền hỏi: "Hai người thân nhau lắm à?"
Tôi "ừ" một tiếng, nói: "Chúng tôi là bạn cùng nhà."
"Thảo nào." A Trì cười một chút, "Nếu không phải thấy cậu ấy là Alpha, vừa nãy ở phòng bệnh nghe cậu ấy nói vậy, tôi còn tưởng cậu ấy là bạn trai cậu đấy."
Trò chuyện mãi, bữa cơm kết thúc lúc hơn 9 giờ tối.
Trời mưa, A Trì nói anh lái xe đến, ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà.
Tôi không muốn làm phiền anh, nói rằng tôi ở hơi xa, tự gọi taxi là được. A Trì cũng không khăng khăng nữa.
Trước khi rời đi, anh bước đến, cho tôi một cái ôm thân tình.
"Hôm nay gặp lại cậu thật sự rất vui, Dư An, sau này hãy giữ liên lạc nhé."
Tôi mỉm cười nhẹ, vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: "Được."
"Học trưởng."
Ngay khi tôi và A Trì chuẩn bị buông nhau ra, một giọng nói của Kha Chỉ Ngôn đột nhiên vang lên từ phía sau lưng tôi.
Anh kéo cánh tay tôi, kéo tôi lại gần, rồi vòng tay qua vai tôi, cả người gần như dựa vào tôi và nói: "Tôi hơi say rồi, làm phiền anh đưa tôi về nhà được không?"
Gió thổi qua người tôi quả thực mang theo mùi rượu trên người anh.
A Trì nhiệt tình nói: "Tôi có lái xe, hay là để tôi đưa cả hai người về?"
"Không cần đâu, cảm ơn anh." Kha Chỉ Ngôn từ chối một cách lịch sự và xa cách, "Tôi đã gọi xe, chỉ cần học trưởng đưa tôi về là được."
"Được không?" Anh nhìn tôi, vừa nói vừa ôm vai tôi chặt hơn.
Tôi đành nói: "Được."
Sau đó, A Trì rời đi.
Nhìn bóng lưng anh, tôi nghĩ đến một số chuyện thời thơ ấu, nhất thời có chút cảm xúc, bất giác lơ đãng một lúc.
"Người đi mất rồi, còn nhìn nữa không?" Giọng Kha Chỉ Ngôn có chút kỳ lạ, cứ như là nói móc.
"Không có."
Xe taxi đến rất nhanh. Kha Chỉ Ngôn nắm tay tôi đi tới, đẩy tôi vào trong xe trước, sau đó anh mới lên xe, nhắm mắt tựa vào vai tôi.
Tôi cứng đờ.
Tài xế nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu trong xe, hỏi: "Bây giờ đi luôn không?"
Kha Chỉ Ngôn nói: "Đi."
Chiếc xe lập tức khởi động.
Về đến nhà, Kha Chỉ Ngôn cởi vài cúc áo sơ mi, hơi choáng váng ngả người ra ghế sofa.
Tôi bưng một cốc nước ấm đặt lên bàn trà, bảo anh uống chút nước. Anh đột nhiên mở mắt, kéo mạnh cánh tay tôi, khiến tôi ngã ngồi xuống ghế sofa.
"Học trưởng, anh vẫn còn giận tôi," anh nhìn tôi bằng đôi mắt mờ mờ vì say, "vẫn không muốn nói chuyện với tôi sao?"