Chương 121: Sư tỷ đồng môn
- Lão phu ngang ngược?
Mộng Vô Nhai giống như nghe thấy những chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ, nhưng vẫn cười nói bình thường, rồi chợt lão lạnh lùng quát lên:
- Lão phu ngang ngược đấy, thì sao?
Vừa nói lão vừa vung tay.
- Tránh ra!
Hồ Man biến sắc, định kéo Long Tuấn về phía sau mình nhưng tốc độ của Mộng Vô Nhai nhanh như gió, vừa đưa tay ra, trên mặt Long Tuấn đã vang lên tiếng giòn vang.
Hai chiếc răng bay ra ngoài, toàn thân Long Tuấn quay mấy vòng rồi ngã dúi dụi xuống đất.
Đám người của Huyết Chiến bang tròn mắt kinh hãi, Hồ Man cũng lạnh ngắt sống lưng.
Bọn họ không nhìn rõ lão già kia động thủ thế nào, chỉ biết với khoảng cách chừng năm mươi trượng, một cái tát giáng trời lao xuống, không ai kịp có bất kỳ phản ứng nào.
Đây là việc Thần Du cảnh có thể làm sao? Cho dù là đỉnh phong thì cũng không đến độ khiến mọi người ở đó đều bó tay chịu trói chứ?.
Hồ Man cảm thấy nếu vị chưởng môn đó của Lăng Tiêu các đánh ra chưởng như vậy thì chắc chắn hắn có thể đỡ được.
Cũng đều là đỉnh phong Thần Du cảnh, sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy?
Long Tuấn bị tát một cái thì vô cùng bối rồi, sau khi ngã xuống lại thất thểu bò dậy, quay quay mấy vòng tại chỗ mới đứng vững lại, nhìn sang Mộng Vô Nhai, thì thấy vẻ mặt hắn vô cùng kiêng kỵ và hoảng sợ.
Gò má bên phải của hắn sưng lên. Mặc dù không bị nội thương nhưng có câu vuốt mặt phải nể mũi, hắn bị ăn một cái tát của Mộng Vô Nhai trước mặt mọi người, sự nhục nhã trong lòng hắn người khác sao có thể hiểu được??
- Lão phu giương oai rồi, ngươi muốn thế nào?
Mộng Vô Nhai đứng ung dung vững vàng chờ hắn, lại phủi tay thêm một cái tát giáng trời nữa.
“Bốp…”. Giống vừa rồi, Long Tuấn lại bay lên. Đến các cao thủ Huyết Chiến bang cũng đều không kịp phản ứng.
- Con mẹ nó. Dám giở trò với lão, không biết điều gì cả!
Mộng Vô Nhai hùng hùng hổ hổ. Tay vung ra, vẻ mặt vô cùng tàn ác.
Hồ Man cũng không nhịn được nữa, cả giận nói:
- Tiền bối, cao nhân như người sao lại động thủ với tên tiểu tử hậu bối như vậy, không sợ người đời cười chê sao?
- Hừ! Nếu ta động thủ thật thì hắn còn sống được sao? Đó chỉ là một chút giáo huấn thôi.
Mộng Vô Nhai cười lạnh lùng, trách mắng:
- Tới đây cho ta!
Tay vừa giơ ra, tên Long Tuấn bị ngã dưới đất chưa kịp bò dậy thì lại bị một lực hút không lồ hút đi. Bay giữa không trung. Long Tuấn nhe nanh múa vuốt, sắc mặt sợ hãi kêu lên:
- Bang chủ cứu mạng!
- Tiền bối!
Hồ Man bước lên phía trước, lớn tiếng gọi.
Mộng Vô Nhai không thèm để ý, một tay nhấc cổ Long Tuấn lên, sắc mặt âm trầm nói:
- Oan có đầu nợ có chủ. Hôm nay lão phu đến tìm Long Tại Thiên! Tiểu tử, ngươi là tôn tử Long Tại Thiên, hãy ngoan ngoãn nói cho ta biết hắn đang ở đâu?
Long Tuấn sau khi bị hai cái tát thì trở nên còn ngoan ngoãn hơn thỏ, không còn khí thế như vừa rồi nữa, cố nén đau đớn hai bên má, hắn run rấy trả lời:
- Ông nội không ở trong bang!
- Hắn đang ở đâu?
- Ở khu mỏ khai thác!
- Chỉ chỗ cho ta!
- Bên này!
Trong tình trạng tính mạng bị uy hiếp, Long Tuấn không dám chần chừ. Mộng Vô Nhai hỏi một câu, hắn đáp một câu. Ngay cả gò má sưng to nhưng vẫn phải ăn nói rành mạch lưu loát.
Mộng Vô Nhai nhoáng một cái đã đi được hơn trăm trượng, mang theo Long Tuấn phi thẳng đến khu vực khai thác của Huyết Chiến bang.
- Bang chủ!
Một đám người chăm chú nhìn Hồ Man chờ hắn quyết định.
- Đuổi theo!
Hồ Man giận phừng phừng. Hắn thật sự không biết Long Tại Thiên sao lại trêu chọc vị cao nhân này, mà ông ta cũng không có nói.
Hồ Man rất giận dữ, vừa tức Mộng Vô Nhai không nói lí lẽ, ỷ thế hiếp người, lại tức Long Tại Thiên có mắt không tròng, sao lại đắc tội với cao thủ như vậy, lại còn mang lửa vào trong bang nữa.
Những chuyện mờ ám của Long gia mấy năm vừa qua Hồ Man không phải không biết. Nhưng Long gia vẫn luôn là phụ tá đắc lực của Huyết Chiến bang, Hồ Man muốn gạt bỏ cục u độc này nhưng không dám động thủ. Một khi dám động thủ với Long gia thì sợ rằng Huyết Chiến bang sẽ sụp đổ, thế lực sẽ bị suy yếu nhiều.
Nếu không phải Hồ Man không có con trai thì cục diện trong bang chưa chắc đã đến mức như vậy. Chỉ cần có một đứa con trai, Hồ Man sẽ ra sức bồi dưỡng để nó đối kháng với đám người trẻ của Long gia, tình hình cũng đã không đến nỗi loạn như vậy.
Lần này Long Tại Thiên trêu chọc đến cao thủ như vậy, Hồ Man đã thấy một tia cơ hội. Nếu có thể mượn chuyện này mà loại trừ Long gia thì cũng là một việc tốt.
Cho nên bất kể thế nào, Hồ Man cũng muốn đi xem tình hình ra sao.
Trong chợ Hắc Phong vẫn nào nhiệt như thường.
Dương Khai ôm trong lòng ngân phiếu hai vạn lượng, đi khắp chợ Hắc Phong một vòng, đầu tiên là dùng một vạn lượng để mua chút dương viêm thạch, để lại chút tiền khi dùng đến, sau đó tìm một khoảng đất trống, ngồi khoanh chân, thấy trên mặt đất có một tấm bảng hiệu người khác vứt bỏ, hắn nhặt lên, xóa hết vết chữ trên mặt rồi tùy ý viết lên đó mấy chữ.
“Thu mua hạt giống linh quả linh thảo thuộc dương!
Cắm tấm bảng xuống đất, Dương Khai không để ý đến nó nữa, hắn vận chân dương quyết, lén lút hấp thu năng lượng từ trong dương viêm thạch cất trong người.
Lần trước Lý Vân Thiên cũng giúp Dương Khai thu hạt giống, nhưng lại không thu hoạch được gì, qua đó có thể thấy hạt giống vô cùng ít ỏi.
Dương Khai bây giờ cũng chỉ là thử vận may mà thôi, dù sao mình ở đây hấp thụ năng lượng từ dương nguyên thạch cũng mất không ít thời gian, vừa luyện công vừa thu mua đúng là nhất cử lưỡng tiện
Mất nửa ngày cuối cùng cũng hấp thụ xong năng lượng từ trong hai mươi viên Dương Viêm thạch.
Một viên đá thế này có thể ngưng luyện được hai giọt dương dịch, hai mươi viên là bốn mươi giọt, trong đan điền lại tràn đầy, Dương Khai rất hài lòng.
Nếu lại gặp phải đại chiến như đêm đó thì mình hoàn toàn có thể phát huy thực lực.
Chỉ có điều cả nửa ngày sau, quả nhiên không ai đến bán hạt giống cả.
Đứng dậy, Dương Khai nhìn về phía ngôi nhà gỗ chỗ các đệ tử trấn thủ của Lăng Tiêu các ở, Tô Nhan hẳn là đang ở đó.
Dương Khai muốn đến chào hỏi, thông báo với nàng rằng mình đã trở về. Nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Giữa mình và nàng cũng không có quen than gì, hơn nữa nàng lạnh lùng cao quý, người thường không thể với tới được, Dương Khai cũng không muốn tiếp xúc.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người khác để làm gì?
Trong khi đang chuẩn bị quay về chợt có một người đi tới, ngòi xổm xuống nhìn tấm biến của Dương Khai, giương mắt nói:
- Ngươi muốn thu hạt giống sao?
Dương Khai cúi đầu nhìn, thì ra là một cô gái, tuổi cũng không lớn. Đoán chừng tầm mười bảy mười tám, dáng bộ thuộc tầng lớp trên. Khuôn mặt thanh tú, mắt trong như hồ nước, làn da trơn mịn, dáng người cũng không tệ, đặc biệt là bộ ngực lớn không gì sánh được, không biết nàng ăn gì mà có được dáng người như vậy, nàng lại ngồi xổm, Dương Khai nhìn từ trên xuống, thấy rõ khe ngực sâu, trắng mềm mịn như tuyết.
- Ừ!
Giấu ánh mắt qua một bên, Dương Khai gật đầu.
Cô gái đứng thẳng lên, nói:
- Ta có, chỉ là không biết ngươi có trả được giá không?
- Hả?
Dương Khai đột nhiên phấn chấn,
- Vậy còn phải xem cô có loại hạt giống gì?
Cô gái này mặc bộ y phục của Lăng Tiêu các, chắc chắn là đệ tử của Lăng Tiêu các. Đều là đồng môn nên Dương Khai cảm thấy có chút thân thiết.
- Ta lấy ra cho ngươi xem nhé!
Cô gái này lấy từ bên hông một cái túi có hình thêu tinh sảo rồi đưa cho Dương Khai.
Dương Khai đón lấy, mở hà bao và đổ ra hai hạt giống.
Hai hạt giống này quả nhiên là chứa năng lượng thuộc dương, đúng là thứ mình cần. Hơn nữa, so với quả tam dương quả lần trước mình mua được thì hai hạt này phẩm cấp cao hơn.
Nếu tam dương quả là Hạ phẩm địa cấp, hai hạt giống này hẳn phải là Trung phẩm địa cấp hoặc Thượng phẩm gì đó.
- Ta muốn mua hai hạt giống này, ngươi bán giá bao nhiêu?
Dương Khai tỏ ra hài lòng.
Cô gái cười cười nói:
- Một ngàn lượng!
Dương Khai cau mày, tuy không thể phủ nhận nàng cười rất đẹp, nụ cười khiến nàng xinh hơn rất nhiều, nhưng cái giá này không thể khiến Dương Khai gật bừa được.
Kỳ thực nghĩ lại, Dương Khai bỏ ra một ngàn lượng để mua hai hạt này cũng không thiệt, vì hắn có dương dịch thúc sinh, thời kỳ sinh trưởng lại ngắn. Nhưng nếu là người khác chi một ngàn lượng để mua nó thì nhất định là lỗ vốn.
Cô gái này có gì đó đáng nghi! Điều này không khỏi làm cho cảm giác thân thiết của hắn biến mất.
- Vị sư tỷ này, giá tiền đó có phải hơi cao không?
Dương Khai tuy còn thừa lại một ngàn lượng nhưng là dùng để mua tàn hồn hoa ba lá và cây cỏ khô nữa, không thể tùy tiện phung phí được.
- Cao sao?
Cô gái hé miệng cười:
- Không cao đâu, đây chính là hạt giống linh thảo địa cấp trung phẩm, gieo nó xuống, đến khi lớn lên nó sẽ mang lại nhiều tác dụng. Trong mắt những người có mắt nhìn, nó không chỉ đáng giá một ngàn lượng đâu!
Dương Khai cười:
- Cô cũng muốn đợi nó lớn lên, vậy phải đợi đến bao giờ đây?
Nữ tử bĩu môi:
- Nếu đã muốn mua hạt giống, đương nhiên phải kiên nhẫn đợi nó lớn lên rồi. Chẳng lẽ người muốn thu hoạch ngay khi gieo nó sao? Trên đời đâu có chuyện như vậy. Thêm nữa, vật càng hiếm càng quý, thứ hạt giống này không nhiều, một ngàn lượng là một ngàn lượng, ta cũng chịu không ít khổ vì nó rồi.
Dương Khai không biết phải thế nào, suy nghĩ kỹ rồi gật đầu nói:
- Thôi, như vậy đi!
Một ngàn lượng của mình nhất định kiếm được, hơn nữa nghe nàng ta nói vậy dường như phải tốn không ít tâm sức mới có được hai hạt giống này. Người ta bỏ sức ra thì cũng phải thu được quả chứ.
Hơn nữa vị sư tỷ này lại là đồng môn. Mà Dương Khai cũng không muốn mặc cả nữa, chỉ tổ tốn nước bọt. Cho nàng chút lợi nhuận cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm.
Đếm ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho nàng, nàng ta cười hì hì nhận lấy, sau đó cẩn thận cất đi rồi nhìn Dương Khai nói:
- Vị sư đệ này cũng không phải người xấu, hà bao kia ta tặng ngươi, tự tay ta thêu đấy!
Nói xong cô sung sướng ra đi.
Dương Khai ngạc nhiên, hóa ra vị sư tỷ này cũng biết mình là đồng môn, đã biết như vậy còn công phu sư tử ngoạm thế nữa. Nếu là người ngoài thì cuộc làm ăn này chắc chắn sẽ thất bại.
Bị chém một khoản như vậy nhưng Dương Khai cũng không giận. Dù sao cũng là cuộc làm ăn thôi, lần sau nếu còn giao dịch với nàng nữa, thì đề phòng chút là được.
Lại ngồi đợi một lát, nhưng không thấy ai đến bán hạt giống. Thu xếp một chút, Dương Khai mang số tiền còn lại đi mua tàn hồn hoa ba lá và cây cỏ khô.
Nhưng chưa được mấy bước, mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, mặt đất liên tiếp rung chuyển, toàn bộ đệ tử ba phái ở chợ Hắc Phong láo loạn cả lên.
Mọi người đều không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mặt đất như sắp nứt ra khiến không ít người lo sợ, chạy toán loạn khắp nơi.