Chương 202: Tế bái phu nhân
Rơi vào đường cùng liền lôi ra Vân Hà Tông, Miêu Hóa Thành cũng chỉ hy vọng Dương Khai sẽ kiêng dè mà phải thu tay lại, bản thân có thể giữ lại cái mạng già.
Nhưng đối phương hiển nhiên không coi Vân Hà Tông ra gì, tức khắc liền đi tới trước mặt mình, một chưởng bình thản đáp áp vào ngực mình rồi lại nhẹ nhàng lui lại, ánh mắt ác nghiệt vô tình.
Trái tim như bị một bàn tay nóng ran nắm lấy, co rút kịch liệt rồi lại giãn ra căng phồng.
“Oa” một tiếng, Miêu Hóa Thành không ngừng nôn ra máu, da thịt toàn thân đỏ bừng, như bị nước nóng dội vào vậy . Tuy chưa chết những toàn thân bị thương rất nặng.
Địa Ma thừa dịp bất ngờ hạ chiêu sát thủ, Phá Hồn Chùy xông vào cơ thể Miêu Hóa Thành, cho lão ta một kích trí mạng.
Người này rốt cuộc là ai! Vì sao chạy đến Miêu gia đại khai sát giới….
Miêu Hóa Thành trước khi chết còn canh cánh đắn đo rốt cuộc mình đã đắc tội gì với người thiếu niên này, nhưng lại không tìm được câu trả lời. Không thể không nói, bị người ta đánh chết một cách không rõ ràng như vậy, Miêu Hóa Thành có chết cũng không nhắm mắt được.
Bầu trời Hải Thành phong vân tế hội, dòng năng lượng thiên địa khổng lồ hội tụ trên người Dương Khai.
Đột phá một cảnh giới lớn, lại nhận được năng lượng thiên địa.
Dương Khai triển khai thân pháp, nhanh chóng rời khỏi Miêu gia, rất nhanh đã có mặt ở bờ biển rộng.
Đêm này, gió gào thét, sóng biển vỗ đập, vô số võ giả ở Hải Thành hoảng sợ nhìn về phía bờ biển, bọn họ biết có người vừa đạt được bước đột phá, dẫn tới thiên địa dị tượng, nhưng dị tượng khổng lồ đáng sợ này lại khiến bọn họ không dám tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, vẻ mặt tôn sùng và ngưỡng mộ.
Người này, đích thị là một cao thủ! Rất có khả năng là từ Chân Nguyên cảnh đột phá đến Thần Du cảnh, nếu không sao có thể gây ra tiếng động lớn như vậy? Võ giả ở Hải Thành thực lực không cao, đương nhiên sẽ không dám đi vuốt râu hùm cao thủ Thần Du cảnh.
Nhưng ai cũng không ngờ, gây ra dị tượng này chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ là lễ rửa tội từ Khí Động cảnh đột phá đến Ly Hợp cảnh mà thôi. Nếu như bọn họ biết, chỉ sợ sẽ kinh sợ đến nỗi cằm rơi xuống đất.
Tiếng động điên cuồng kéo dài đến hơn nửa đêm mới dần ngừng lại, sau trận mưa gió bão bùng, có người còn thoáng thấy một luồng hỏa quang từ bờ biển bay ra, bay tới nơi sâu thẳm biển cả.
Xuyên thấu qua ánh lửa kia, mang mang còn thấy có thứ gì đó giống như một đôi cánh. Nhưng cho dù có người nhìn thấy cũng không dám tin vào mắt mình, cho rằng chỉ là hoa mắt sinh ra ảo giác.
Sáng sớm, Vân Hà Đảo.
Dương Khai đến bán đảo bên phải, đứng ở trên ngọn núi nơi chia tay Khương gia phu nhân, đưa mắt nhìn đi.
Toàn bộ Vân Hà giờ đây vô cùng u ám, mặc dù đứng ở bán đảo bên phải cũng gần như có thể ngửi được mùi máu tanh mịt mù đầy trời. Đầy những thi thể lọt vào trong tầm mắt, nơi nơi đều là dấu vết lưu lại của một trận đại chiến và một bãi máu đỏ sậm còn chưa khô, phòng sập tường đổ.
Trên bầu trời, phi điểu bay qua mang theo những âm thanh rên rỉ.
Vân Hà nhà nhà bị tàn sát!
Trước mặt Dương Khai là một bộ xương khô, khoác trên đó là bộ y phục xanh trắng rách nát mà ngày đó Khương phu nhân mặc.
Bộ xương khô lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở ngọn núi, như đá ngầm bất diệt.
Dương Khai gần như có thể nhìn rõ, ngày đó sau khi từ biệt Khương phu nhân, bà vẫn ngồi ở chỗ này không nhúc nhích, chỉ đưa ánh mắt hướng về phía Miêu gia ở Hải Thành.
Gió nhẹ lướt tới, lay động mái tóc của Khương phu nhân, đôi mắt u ám, giống như bầu trời bị mây đen che phủ, nhìn không thấy ánh sáng, nhìn không tới hy vọng.
Bà cứ nhìn như vậy, cho đến khi sinh mạng kết thúc cũng không nhắm mắt lại.
Mãi cho đến đêm qua, bà mới được thấy Miêu gia diệt vong, thấy Miêu Hóa Thành chết trong tay Dương Khai.
Thiên đạo dễ luân hồi, trời xanh bỏ qua ai?
Ân oán đã xong! Ác nhân cũng đã bị ác báo.
Dương Khai lấy ra một bầu rượu bái tế trước mặt phu nhân, vươn hai tay ra, muốn chôn cất hài cốt bà, nhưng hai tay vừa chạm vào khối xương khô đó, nó lại đột nhiên đổ sụp xuống, rơi trên mặt đất, hóa thành một bãi bột mịn.
Đất bằng phẳng nổi lên cuồng phong, gió thổi bay đống bột mịn, bay qua bán đảo bên phải Vân Hà đảo, tản rác trên mặt biển lớn, không lưu lại gì cả.
Hai mắt Dương Khai híp lại, trên mặt có chút bi thương và thê lương.
Ngày đó, hắn rất muốn đưa Khương phu nhân đi. Nhưng, họa hoàn nguyện, lòng bà đã chết, sống chỉ để chịu đủ giày vò, cả đời đau khổ. Đi theo người chồng con đã chết, mới là kết cục tốt nhất của bà.
Dương Khai thuận theo bà, bây giờ nghĩ lại, lại không biết quyết định ngày đó của mình có đúng hay không.
Cảm nhận được sự thê lương trong lòng Dương Khai, Địa Ma nín lại lúc lâu sau mới mở miệng an ủi:
- Thiếu chủ, người không phải vị phu nhân này, làm sao biết được cái chết đối với bà ấy không phải là một sự giải thoát?
Dương Khai không lên tiếng, lâu sau mới xoay người, triển khai Dương Viêm Chi Dực bay về hướng bờ biển.
Có lẽ, Đây chính là sự giải thoát cho bà, nhưng đối với bản thân Dương Khai lại là một niềm tiếc nuối.
Hai ngày sau đó, Dương Khai lấy ra không ít kỳ hoa dị thảo hái được ở Ẩn Đảo, đổi lấy đồ vật thuộc tính Dương với người Hải Thành, đem luyện hóa thành Dương dịch để tích trữ trong đan điền.
Vào một đêm hai ngày sau, Dương Khai mang theo một bao lớn, bay về hướng bắc.
Không lâu sau khi Dương Khai rời khỏi Hải Thành, các đại đảo ở hải ngoại, tất cả các thế lực lớn đều nhận được một tin tức khiến cho bọn họ vừa khiếp sợ vừa hưng phấn.
Thái Nhất Môn:
- Cái gì? Cổ Vân đảo tìm lại được Hóa Sinh Phá Nguyệt Công? Tin tức có xác thực không?
Tu La môn:
- Cái gì? Cổ Vân đảo tìm thấy Hóa Sinh Phá Nguyệt Công? Thế có tin tức về bảo vật trấn phái Tu La kiếm của chúng ta không?
Lạc Hoa Giáo:
- Hóa Sinh Phá Nguyệt Công tìm thấy rồi hả? Vậy Thiên Nhị Huyết Hải Đường thì sao? Đây chính là căn cơ của Giáo ta đó, năm đó cũng là bị mất cùng với Hóa Sinh Phá Nguyệt Công!
Xích Luyện Tông:
- Đi Cổ Vân đảo, thăm dò tung tích tín vật của Tông chủ.
Vân Long đảo:
- ….
Hơn mười thế lực lớn sau khi nghe thấy Cổ Vân đảo tìm được vô thượng công pháp thì lập tức không thể bình tĩnh, đồ của mọi người đều là cùng bị mất, không lý nào Cổ Vân đảo tìm được rồi mà bọn họ lại không hề có tin tức, phút chốc mây gió bão bùng, cao thủ các đại đảo đồng loạt hành động.
Chỉ trong một ngày Cổ Vân đảo đã chật kín người, người tới đều là nhưng cao thủ trong các thế lực ở hải ngoại, Cổ Phong và các Trưởng lão Cổ Vân đảo đều tất bật tiếp khách đến.
Nghe kể lại tường tận việc tìm về Hóa Sinh Phá Nguyệt Công, hơn mười thế lực này liền vội vàng chạy tới Vân Hà Tông.
Vân Hà đáng thương chẳng qua chỉ là thế lực hạng ba, chỉ vì một quyển Hóa Sinh Phá Nguyệt Công mà bị giết cả môn phái thì cũng coi như thôi, nhưng hơn mười thế lực sau đó không ngờ lại đào xớ Vân Hà đảo hết lần này đến lần khác, mong muốn tìm về đồ vật mà tông môn mình bị mất ba trăm năm trước.
Nhưng những thứ kia đã sớm bị Dương Khai mang đi, bọn họ sao có thể tìm được? Tìm không thấy tự nhiên sẽ bực bội, bực bội thì sẽ rat ay đánh người, không có ai để đánh thì lại quay sang công kích đảo.
Thời gian không tới ba ngày, toàn bộ Vân Hà đảo biến mất trong tầm mắt thế nhân, hoàn toàn bị nổ nát.
Dương Khai đương nhiên không biết mình đi rồi Vân Hà đảo còn phải chịu vận rủi thảm khốc như vậy, giờ phút này hắn đã gần đến Lăng Tiêu Các rồi.
Dương dịch tích trữ được khi còn ở Hải Thành, khiến hắn rất nhanh có thể bay trở về tông môn.
Cố ý tìm vào lúc ban đêm, khi cách Lăng Tiêu Các chỉ còn năm mươi dặm, Dương Khai hạ xuống, triển khai bộ pháp tiếp tục đi tới.
Một canh giờ sau, nhìn Lăng Tiêu Các đã xa gần nửa năm, Dương Khai khẽ mỉm cười, tâm trạng tiếc nuối buồn rầu vì chuyện của Khương quả phụ cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Hắn không có lòng trung thành đối với tông môn, nhưng hắn biết nơi đây có một nữ nhân có thể đi cùng hắn suốt cuộc đời đang chờ đợi mình.
Hai bao lớn đeo trên lưng, lén lút đi vào tông môn, vừa mới đặt chân tới, Dương Khai liền nhướn mày.
- Thiếu chủ…
Địa Ma lặng lẽ hô lên một tiếng.
- Mặc kệ!
Ánh mắt Dương Khai nheo lại, vừa rồi hắn rõ ràng nhận thấy có vài thần thức khẽ quét qua người mình.
Đổi lại là trước kia, Dương Khai không thể có được cảm giác đó, dù sao người có thể dùng thần thức thăm dò mình, công lực ít nhất cũng phải đạt tới Thần Du cảnh, cảnh giới cao hơn nhiều so với mình.
Nhưng từ khi thu được Ôn Thần Liên Ngũ sắc, cảm giác của Dương Khai nhạy bén dị thường, thần thức đó vừa bao trùm tới liền đã bị hắn phát hiện.
Thần thức này rất lạ, tuyệt đối không phải các Trưởng lão của Lăng Tiêu Các.
May mà thần thức đó chỉ là điều tra mà không có ác ý, chỉ khẽ quét qua rồi không chú ý gì đến Dương Khai nữa. Nhưng phát hiện này khiến lòng hắn khẽ động.
Lăng Tiêu Các vì sao đột nhiên lại có thêm cao thủ như vậy? Trong lòng thầm có chút phán đoán, không khỏi thở dài, xem ra, tông môn lúc này không được an toàn.
Cơ hồ ngay trong giây khắc Dương Khai quay trở lại Lăng Tiêu Các, trong một lầu các nhỏ, Tô Nhan đang bế quan bỗng nhiên mở mắt.
- Đã trở lại sao?
Tô Nhan khẽ thì thầm, nhấp nhẹ đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt không tự chủ được mà đỏ ửng lên, mơ màng hình như có một giọng nói đang gọi mình, kêu mình tới gần hướng của người đó, tiếng gọi này hô tới tâm thần, khiến Tô Nhan ruột gan rối bời, không thể tiếp tục tĩnh tâm.
Rõ là khắc tinh! Mấy ngày không có hắn, tuy có đôi lúc mình cũng khó vượt qua, nhưng Băng Tâm Quyết vận chuyển, cũng có thể khiến tâm tình bình tĩnh lại, đồng thời nhờ có sự khảo nghiệm và chống cự này, tâm cảnh cũng nhanh chóng được nâng cao.
Nhưng khi biết hắn trở lại, Băng Tâm Quyết của mình dường như hoàn toàn mất đi tác dụng, ngay cả bình tâm tĩnh khí cũng không thể được.
Nghĩ trong chốc lát, Tô Nhan không kiên trì nữa mà đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, ôm lấy hàn ý và xuất trần hóa thành một vệt ảnh dài trắng nõn, nhanh chóng tiến đến Khốn Long Giản.
Bên cạnh Khốn Long Giản, Dương Khai quay đầu nhìn lại, khóe miệng mỉm cười thản nhiên.
- Địa Ma, tự mình chơi đi.
Dương Khai đưa tay ném Địa Ma và Phá Hồn Chùy ra ngoài.
- Này… khụ khụ….
Địa Ma yên lặng một hồi, nghĩ thầm lão phu không phải là trẻ con ba tuổi, Thiếu chủ tống cổ lão như vậy sao?
Nhưng tà khí ở Khốn Long Giản có sức hấp dẫn rất lớn với Địa Ma, lão không chần chừ mà xông thẳng ra.
Đứng đợi bên cạnh Khốn Long Giản giây lát, một thân hình trắng tinh nhanh chóng tiến gần, rồi đột nhiên dừng lại ở nơi cách Dương Khai khoảng ba trượng.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều khơi gợi ẩn tình.
Đôi mắt Dương Khai vương đầy nỗi nhớ, hai mắt Tô Nhan thì dịu dàng ngấn lệ.
Lẳng lặng đứng yên nhìn nhau, quan sát những thay đổi của đôi bên trong mấy tháng vừa qua.
Hắn mạnh mẽ lên rất nhiều, cũng cường tráng hơn, nhưng trong mắt cũng không giấu được niềm tang thương và tinh thần chán nản, nỗi tang thương dãi dầu sương gió này lẽ ra không nên xuất hiện trên người người tầm tuổi này, những lại vô tình khiến hắn thêm thành thục thêm vững vàng. Nhìn nỗi tang thương này, Tô Nhan không khỏi âm ỷ đau xót trong lòng.
Nàng biết, mấy tháng này ở bên ngoài, Dương Khai nhất định là gặp không ít chuyện!!!!!