Chương 354: Uy hiếp ta?
Ngọn lửa bập bùng, truyền đến từng tiếng nổ vang. Vô số cặp mặt đều đổ dồn lên người Dương Khai. Lo âu, ngạc nhiên, hoảng sợ, khuất nhục, phẫn nộ… đủ mọi cảm xúc biểu lộ ra ngoài.
Trong đám người của Lôi Quang, có môt thanh niên bước ra, sắc mặt khó coi nhìn Dương Khai, trầm giọng nói:
- Vị bằng hữu này, có gì từ từ nói, có thể thả người ra trước không?
Người của Phi Hồng Viện cũng lập tức hưởng ứng, có người la lên:
- Mau thả Lê Phù sư tỷ!
Thiên chi kiêu nữ trong tôn môn mình, nhân vật được biết bao sư huynh đệ ngưỡng mộ, giờ khắc này lại bị người ta dùng một bàn chân hôi thối dẫm lên khuôn mặt xinh đẹp, những thanh niên đó của Phi Hồng Viên sao có thể chịu được?
Như vậy là khinh nhờn! Như vậy là sỉ nhục!
Dương Khai nheo mắt lại, trong ánh mắt lộ hàn quang, nhếch miệng cười:
- Có gì từ từ nói?
- Bọn ta cũng không làm gì bằng hữu cả, cách làm này của bằng hữu hơi quá đáng phải không?
Thanh niên nọ của Lôi Quang bất ty bất kháng đáp.
- Có ý tứ!
Dương Khai cười hi hi, quay đầu nhìn về phía Quản Trì Nhạc, nói:
- Tiền bối, tiền bối thấy sao?
Ở đây, ngoài Quản Trì Nhạc là cao thủ Thần Du Cảnh ra, những người khác đều không tới Thần Du Cảnh, đương nhiên không thể phát giác ra sự hung hiểm lúc nãy.
Hai đạo Thần Hồn Kỹ từ cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện vô thanh vô tức tấn công, nếu không phải Dương Khai đã sớm tu luyện ra thần thức, cũng có Thần Hồn Kỹ phòng ngự thì e là lúc này cũng đã mất mạng rồi.
Trong mắt người khác thì Tạ Vinh chỉ mới hét động thủ, Dương Khai đã dẫn đầu làm khó, hơn nữa cách làm còn tương đối dã man bá đạo.
Nhưng tình hình thực tế, duy chỉ có Dương Khai và Quản Trì Nhạc rõ.
Quản Trì Nhạc cũng hơi thất thần. Lão không hiểu làm sao Dương Khai có thể bình an vô sự. Nghe Dương Khai hỏi, vội vàng đứng dậy, thần sắc cũng không tùy ý như lúc trước, ngược lại lúc nhìn về phía Dương Khai còn có chút ngưng trọng.
Nheo mắt chốc lát, Quản Trì Nhạc cười lạnh:
- Cái gì có thể nhẫn nhịn, chứ cái này thì không!
- Ha ha, tiền bối nói hay lắm!
Dương Khai cười lớn, bàn chân dẫm lên khuôn mặt Lê Phù càng dùng thêm chút lực.
- Ngươi…..ngươi dám làm vậy với ta!
Lê Phù khàn giọng hét lên, lời vừa xong, lập tức ngậm trúng một miếng đất cát. Khuôn mặt xinh đẹp đã không còn huyết sắc, ánh mắt ngập tràn nỗi khuất nhục và không cam lòng.
Thực lực của ả cũng không cao, tư chất cũng không phải tốt nhưng trong tông môn nhị đẳng như Phi Hồng Viện này thì cũng coi như là tốt lắm rồi. Hơn nữa, ả dung mạo xinh đẹp, đương nhiên là hô mưa gọi gió gì cũng được. Thường ngày cũng có chút kiêu căng, cao ngạo. Ngoài Hướng Sở ra, trước giờ chưa từng coi trọng nam tử đồng niên nào khác. Có khi nào phải chịu nỗi khuất nhục như thế này?
Cảm nhận được đất cát trong miệng, tưởng tưởng tư thế mình lúc này bị người ta dẫm dưới chân, Lê Phù suýt chút nữa thì bất tỉnh.
- Câm miệng!
Dương Khai thản nhiên liếc nhìn ả.
- Khốn kiếp nhà ngươi…
Tạ Vinh rõ ràng cũng không cam chịu bị người khác chế trụ, há miệng mắng.
- Một câu chưa mắng xong, cái miệng đang há to liền nhận một quyền đầu của Dương Khai.
Ầm một tiếng, nửa câu còn lại của Tạ Vinh nuốt lại vào bụng, răng rụng mất năm sáu cái, miệng đầy máu đen.
Trong lúc thần sắc hoảng sợ, cũng không dám mở miệng nói nữa.
- Dừng tay!
Mãi cho đến lúc này, hai cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang và Phi Hồng Viên mới vội vàng bước tới. Sau khi bị Thần Hồn Kỹ của Dương Khai tấn công, hai người bọn họ lập tức ý thức được tình hình không ổn, vội vàng xông tới, nhưng lại chưa thể tới kịp lúc.
Soạt soạt. Hai người đồng thời xuất hiện trước mặt Dương Khai cách mười trượng, âm lãnh mà cảnh giác nhìn hắn.
Quản Trì Nhạc không thay đổi thần sắc, di chuyển thân mình, chắn ngay ở giữa.
Dương Khai giương mắt, vẻ mặt tự nhiên nhìn hai người đến
Thực lực của hai người này cũng không phải là rất cao, còn thấp hơn cảnh giới của Quản Trì Nhạc, đều chỉ ở trình độ Thần Du Cảnh nhị tầng mà thôi.
Dù sao thì các cao thủ thật sự đều đã bị điều động đi hết rồi, những người ở lại cũng chỉ để chăm sóc lớp thanh niên, cảnh giới không cần quá mạnh.
Ba người nhìn nhau, không khí trầm trọng mà quỷ dị.
Mãi một lúc lâu sau, hai người mới nhìn Tạ Vinh miệng đầy máu đen và Lê Phù nửa khuôn mặt bị vùi vào đất cát, khuôn mặt già nua không kìm được ửng đỏ.
Đệ tử hậu bối bị ức hiếp, họ cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa. Hơn nữa, đây còn là chuyện do hai người bọn họ đánh lén gây ra, lại càng chứng tỏ bọn họ bất lực.
- Lĩnh giáo.
Thần Du Cảnh nọ của Lôi Quang trầm giọng nói.
- Cũng vậy!
Dương Khai thờ ơ đáp một câu.
Thần Du Cảnh của Phi Hồng Viện ho khan một tiếng, ngập ngừng nói:
- Người trẻ tuổi, thả người ra trước đi. Như vậy thật khó coi.
- Đó là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta.
Sắc mặt người này hơi trầm xuống, nói:
- Hà tất phải như vậy chứ?
Thần Du Cảnh của Lôi Quang cũng tỏ vẻ không vui, khuôn mặt lạnh lùng, nói:
- Người trẻ tuổi, chuyện lúc nãy, hai lão phu xin lỗi là được. Ngươi thả người trước đi, được không? Phải biết cho địch một đường sống, ngày sau sẽ được trả ơn.
Lão nói lập lờ nước đôi, người bên cạnh cứ nghĩ là lão vì Tạ Vinh và Lê Phù vô lễ nên xin lỗi. Nhưng Dương Khai lại biết lão ám chỉ chuyện đánh lén mình.
Nhếch miệng cười, thần thái Dương Khai hưng phấn:
- Có một vài chuyện, không phải cứ xin lỗi là có thể giải quyết.
- Ngươi muốn thế nào?
Vẻ mặt cao thủ của Lôi Quang bỗng nhiên trầm xuống. Tuy biết Dương Khai không đơn giản, nhưng lão cũng không phải lo lắng. Bây giờ chỉ vì sống chết của Tạ Vinh và Lê Phù đang bị đối phương khống chế nên lão mới xuống nước. Đối với lão mà nói thì đây đã là cực hạn.
- Ta không muốn sao cả!
Dương Khai liên tục cười lạnh, trên tay chân nguyên phóng ra thu vào bất định, như xà khẩu độc tâm, vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ điều mà hắn muốn biết nhất là tại sao hai người này lại có sát ý với hắn.
Hôm nay mình và hai tỷ muội Hồ gia mới về lại đây, không lý nào lại gây ra sát cơ và mũi nhọn như vậy cả.
Tra hỏi trực tiếp, chắc chắn sẽ không hỏi ra. Dương Khai mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Không chừng lại có người đang ghen tuông, tranh giành cũng nên!
- Lão phu khuyên ngươi một câu, mau thả người, nếu không chắc chắn ngươii sẽ hối hận cả đời!
Cao thủ Lôi Quang ỷ vào thân phận mình, không thèm vòng vo với Dương Khai nữa, trong lúc nói chuyện chân nguyên đã mơ hồ xao động, bày ra tư thế nếu Dương Khai không thả người, lập tức động thủ.
- Uy hiếp ta?
Dương Khai chau mày, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tà ác.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy!
Cao thủ Lôi Quang lạnh lùng đáp.
- Còn ngươi thì sao?
Dương Khai đưa mắt nhìn về phía cao thủ Phi Hồng Viên, trong đôi mắt nheo lại tràn ngập vẻ nguy hiểm.
Người này khẽ hừ một tiếng, không nói gì, rõ ràng cũng có ý này.
- Được!
Dương Khai vuốt cằm, thần sắc đột nhiên trở nên hung ác, chân nguyên trên hai cánh tay phóng ra thu vào, đồng thời ập xuống bả vai Tạ Vinh và Lê Phù.
Cùng với ai tiếng vang giòng, sắc mặt của hai người Tạ Vinh và Lê Phù đột nhiên trắng bệch, ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ miệng của chúng.
Hai người đã bị gãy một cánh tay!
- Ngươi ….
Sắc mặt của cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viên đại biến, hoảng sợ nhìn Dương Khai vẻ không thể tin, không ngờ được hắn lại điên cuồng như vậy.
Quản Trì Nhạc càng giống người điên hơn, ánh mắt cổ quái.
Tất thảy mọi người đều như vậy.
Thần sắc Dương Khai lạnh lùng, liếc nhìn hai người một cái, trong ánh mắt hiện ra vẻ khing thường, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Chưởng tiếp theo, ta sẽ đánh vào ngực chúng!
- Ngươi dám!
Cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện cùng gầm lên giận dữ. Nếu đánh vào ngực thậy, Tạ Vinh và Lê Phù nào còn mạng?
- Các ngươi có thể thử xem sao?
Dương Khai cười khinh miệt.
Hai người không khỏi thất thần. Hai lão chưa từng nhìn thấy vẻ chần chừ và sợ hãi trên khuôn mặt Dương Khai, cũng chưa từng nghe được ý uy hiếp hay đùa bỡn nào từ ngữ điệu của hắn.
Những gì hắn nói đều là thật.
Lúc này hai người mới hiểu, người trẻ tuổi trước mặt căn bản không hề sợ họ. Nếu không cũng sẽ không động thủ quyết đoán như vậy. Hơn nữa, tính cách của hắn nhất định là thích mềm mỏng chứ không thích cứng rắn. Sự uy hiếp lúc nãy của hai người rõ ràng đã chọc giận hắn.
- Nói xem thử. Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu từ bỏ ý đồ!
Cao thủ Thần Du Cảnh của Phi Hồng Viện hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
- Các ngươi không thể cho ta một đáp án ta muốn.
Dương Khai cười hi hi, ánh mặt khẽ chuyển, nhìn về một nới nào đó trong bóng đêm.
Ở nơi đó, Hướng Sở không khỏi xoa mũi, trên khuôn mặt nho nhã hiện lên một nụ cười thú vị.
- Thiếu gia…
Một vị cao thủ Thần Du Cảnh sau lưng y không khỏi nhíu mày,
- Hắn đang nhìn ngài?
- Ừ.
Hướng Sở khẽ gật đầu,
- Hắn ta biết ta đang ở đây sao, sao hắn biết?
- Trực giác của tên này quá nhạy bén!
- Có lẽ.
Hướng Sở thầm có một cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng không có giải thích nào hay hơn. Nghĩ rồi cười tiêu sái, dẫn đầu đi ra ngoài.
Một lúc sau đã tiếp cận nơi xảy ra chuyện, Hướng Sở cao giọng hô:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta nghe thấy có động tĩnh đánh nhau?
Cơ hồ như cảm thấy người có thể làm chủ sự việc đã xuất hiện, không khí căng thẳng của hai bên đột nhiên dịu đi rất nhiều.
Nhưng các đệ tử của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu bên này không khỏi có chút lo lắng. Còn các đệ tử của Lôi Quang và Phi Hồng Viện lại vui sướng khi người khác gặp họa.
Họ cảm thấy, Dương Khai to gan trắng trợn tấn công Tạ Vinh và Lê Phù như vậy, nhất định sẽ bị truy cứu trách phạt.
- Hướng thiếu gia!
Ba Thần Du Cảnh vội vàng hành lễ với Hướng Sở.
Hướng Sở chỉ thản nhiên gật đầu, cười ôn hòa với tỷ muội Hồ gia.
Tạ Vinh và Lê Phù thì lại tranh nhau kêu lên,
- Hướng thiếu gia cứu mạng, tên này muốn giết bọn tại hạ!
Lời vừa dứt, Dương Khai vung tay cho một bạt tai.
Bốp bốp hai tiếng, trong màn đêm, âm thanh này vang lên chói tai.
Cách mười mấy trượng Hướng Sở không khỏi chau mày nhìn Dương Khai.
Trong ánh mắt mơ hồ có chút không vui, nhưng rất bí mật.
- Hướng thiếu, chuyện này là như thế này…
Cao thủ nọ của Lôi Quang vội vàng lên trước, định bẩm bảo sự việc vừa mới xảy ra.
Hướng Sở lại khoát tay, ánh mắt đảo khắp một lượt đám người, cuối cùng dừng lại trên cơ thể Hồ Mị Nhi, nói:
- Mị Nhi, ngươi nói đi, rốt cuộc là sao?
Hồ Mị Nhi lo lắng cho Dương Khai, cũng không để ý đến cách xưng hô của Hướng Sở, lập tức kể lại từ đầu chí cuối sự việc vừa mới xảy ra.
- Là như vậy sao?
Hướng Sở nghe xong, nhìn về phía người của Lôi Quang và Phi Hồng Viên hỏi một tiếng.
Những người đó chần chờ một hồi, cũng không biết nên đáp như thế nào, chỉ đưa mắt nhìn về tiền bối của mình.
Hướng Sở hừ lạnh một tiếng:
- Sao? Bổn công tử hỏi, không ai trả lời sao?
Chúng nhân vội vàng cúi đầu, đồng thanh nói:
- Đúng.
Hướng Sở đột nhiên cười:
- Đã như vậy thì Tạ Vinh và Lê Phù cô nương không đúng rồi. Tuy mọi người đến từ nhiều nơi khác nhau, nhưng đã tới đây rồi thì đều là một phần tử cùng chống lại Thương Vân Tà Địa, nên giúp đỡ lẫn nhau. Các ngươi khiêu khích người ta trước, vị bằng hữu này xuất thủ giáo huấn cũng là lẽ đương nhiên. Tài nghệ không bằng người, còn oán hận ai, còn không mau đứng dậy, tạ lỗi với chư vị Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang?