Chương 361: Ưng đề, Phong dũng
Mấy tháng nay Huyết Chiến Bang cùng Phong Vũ Lâu cùng chung hoạn nạn, vốn chừng trăm tên đệ tử giờ chỉ còn lại có mười mấy người, cho nên số người còn lại này gần như là đồng lòng.
Mắt thấy Nam Sanh bức bách hai tỷ muội Hồ gia, sao lại không tức giận cơ chứ?
Phương Tử Kỳ cười lạnh, nhìn Nam Sanh nói:
- Nam công tử, nhất đẳng thế gia thì có thể quyết định sinh tử cùng tự do của đám đệ tử tông môn chúng ta sao?
- Ngươi muốn nói gì chứ?
Nam Sênh khinh thường cười một tiếng, nhìn Phương Tử Kỳ, không hề để hắn vào trong mắt.
- Nếu là như thế, ta cũng chẳng có gì để nói.
- Vậy câm miệng ngươi lại!
Nam Sanh giũ bụi dưới ống tay áo, thần sắc đạm mạc nói:
- Muốn trách, cũng chỉ đành trách xuất thân các ngươi không tốt, các ngươi nghĩ xem vì sao các thế lực của các tông môn còn chia ra năm bảy loại Ưng đề, Phong dũng. Chính là muốn để cho các người biết tự phân rõ sự chênh lệch với chúng ta. Nếu các người là người xuất thân từ nhóm người nhất đẳng, cũng sẽ không để bản công tử khi dễ, đúng chứ?
Nam Sanh vừa nói vừa cười nhẹ, dường như căn bản chẳng thấy câu mình nói có vấn đề gì, đây chính là kiểu đương nhiên của đám người xuất thân cao quý.
Lại nói tiếp:
- Nếu các người là đám người siêu cấp thế lực, chậc chậc, bản công tử còn nịnh bợ các người còn không kịp đâu. Hừ, cá lớn nuốt cá bé chính là đương nhiên, hài thay các người còn không chịu nhận ra, đợi có một ngày các người có được địa vị có thể ức hiếp được ta, ta cam đoan không một câu oán hận,
- Sẽ có ngày như thế.
Phương Tử Kỳ âm trầm nói.
Nam Sanh khinh thường bĩu môi.
Dương Khai vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì, cũng không động thủ, chỉ im lặng nhìn chằm chằm hai bên đang tranh cãi ầm ĩ, làm như không liên quan gì tới hắn.
Nhưng mà, bốn tên cao thủ Thần Du cảnh của Nam gia với Hướng gia lại không khi nào không đề phòng động tĩnh của hắn.
Trong cả đám trẻ ở đây, chỉ có Dương Khai là họ nhìn không thấy, mặc dù là cảnh giới Chân Nguyên cảnh lục tầng, nhưng khí huyết lại trà đầy, và chân nguyên quỷ dị bất thường, nếu không giao thủ thật sự với hắn thì không nhìn ra được năng lực của hắn.
Dương Khai xem chừng lâu như vậy, chính là muốn xem những người ở đây kết giao ra sao, lại có bao nhiêu người đồng lòng.
Tục ngữ nói đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày không nhất định sẽ chân tình, lại biết được lòng người.
Không đến thời điểm khó khăn thì khó nhìn ra được tính tình với phẩm cách của con người.
Nếu lúc này Huyết Chiến Bang với Phong Vũ Lâu đều trầm mặc, Dương Khai không hề thấy lạ.
Bo bo giữ mình, đây cũng chính là lẽ sống, lúc này Hướng gia với Nam gia đang chiếm ưu thế tuyệt đối, Huyết Chiến Bang với Phong Vũ Lâu căn bản không phải đối thủ, nếu còn cứng rắn, chỉ sợ cũng chỉ có nước bị hủy diệt.
Điều làm Dương Khai vui mừng chính là ba người hắn để ý đều không làm hắn thất vọng.
Tỷ muội Hồ gia với Phương Tử kỳ không vì đối phương mạnh mẽ, cứng rắn mà lùi bước, vẫn chắn trước mặt hắn như thế.
Trong lòng ấm áp, Dương Khai khẽ mỉm cười, chậm rãi bước lên phía trước, đưa tay khoác lên vai tỷ muội Hồ gia.
Ánh mắt đảo một vòng qua bốn tên cao thủ Thần Du cảnh, nhìn lại Hướng Sở với Nam Sanh, Dương Khai nhếch miệng cười, nhẹ giọng nói với đôi tỷ muội:
- Không cần lo cho ta, ta mà muốn đi thì không ai giữ được ta.
Hồ Kiều Nhi với Hồ Mị Nhi lộ vẻ vui mừng, mặc dù không biết Dương Khai lấy đâu ra dũng khí như thế, nhưng nghe hắn kiên định thế, cũng không hoài nghi chút nào.
Sắc mặt Nam Sanh với Hướng Sở không khỏi trầm xuống.
Phương lão kia lại không ngừng cười lạnh:
- Tiểu tử, bốn người chúng ta ở đay mà ngươi cũng dám mạnh miệng thế?
- Có muốn thử không?
Dương Khai khiêu khích nhìn lão.
Hai mắt Phương lão chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào Dương Khai. Nhưng điều khiến lão thất vọng chính là lão không thề thấy Dương Khai có nửa điểm bói rối.
Dường như tên này thật sự có khả năng chạy đi vậy.
- Vây lên!
Nam Sanh vung cánh tay hô lên, Dương Khai làm càn lại không coi ai ra gì đã làm hắn tức giận, chưa từng có tên đệ tử tông môn bậc hai nào dám dùng ánh mắt đó nhìn gã.
Kiểu nhìn này giống như một cây châm, đâm sâu vào trong lòng hắn.
Thân là công tử nhất đẳng thế gia, hắn đương nhiên có sự kiêu ngạo và tự đắc của bản thân.
Nam Sanh vừa dứt lời, hai tên Thần Du cảnh đằng sau gã liền đi tới, bọc đánh đằng sau lưng Dương Khai, kết hợp với hai tên cao thủ Thần Du còn lại.
Ngay cả khi bị bốn tên Thần Du cảnh bảy, tám tầng bao quanh, Dương Khai vẫn bình thản như cũ, chẳng qua ánh mắt hơi ngưng trọng so với vừa rồi,
Với trạng thái như mình hiện tại, có thể an toàn trốn thoát khỏi tay hai tên Thần Du cảnh, nhưng nếu là bốn tên thì cũng phải trả giá.
Đây chỉ là tính toán của Dương Khai, thật sự thì chắc cũng có điều gì khó nói.
Nhưng chỉ cần không bị một chiêu đánh chết, Dương Khai còn có lòng tin.
- Ngươi chạy đi! Lão tử xem ngươi chạy sao!
Nam Sanh dữ tợn nhìn Dương Khai, quát lên:
- Tứ lão nghe đó, đám đệ tử tông môn bậc hai này không thức thời, giết thẳng tay, không cần e dè!
- Được!
Bốn tên Thần Du cảnh của Nam gia cùng Hướng gia đồng thời đáp.
Hắc Giao long vẫn đang xoay quanh trên đỉnh đầu Dương Khai chậm rãi du động, hai tròng mắt dần tản ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.
Nam Sênh nhìn đám người Huyết Chiến Bang cùng Phong Vũ Lâu, cười gằn nói:
- Cho các ngươi mười tức để rời khỏi tên tà ma này, nếu không đợi lát nữa đánh nhau, hà hà…
Hướng Sở nhướn mày, khẩn trương nói:
- Hai vị cô nương, đừng có cố chấp thế.
- Là các ngươi khinh người quá đáng!
Hồ Kiều Nhi quát lên.
Sắc mặt Hướng Sở không khỏi trở nên nghiêm nghị lại lạnh lùng. Y quả thật có ý với tỷ muội Hồ gia, nhưng cùng không phải loại say đắm tới chết mê chết mệt. Thân là một công tử nhất đẳng thế gia, còn có loại mỹ nữ tuyệt sắc nào chưa thấy qua chứ? Với y mà nói, mỹ nữ chỉ là một loại ham mê, y chỉ thích quá trình chinh phục và theo đuổi mà thôi.
Nhưng giờ phút này, Hướng Sở bỗng nhiên ý thức được mình vĩnh viễn cũng không chinh phục được đôi tỷ muội này rồi.
Cơn giận nhanh chóng chuyển thành phẫn hận, lập tức hừ lạnh một tiếng, không còn cần nhiều lời nữa.
- Hết giờ rồi!
Nam Sanh trầm mặt quát lên, ánh mắt thản nhiên nhìn qua đám người đó, tùy ý nói:
- Động thủ đi!
Bốn tên Thần Du cảnh bỗng du động chân nguyên, ánh mắt hắc ám nhìn đám người còn lại.
Đúng lúc này.
Trên trời bỗng nhiên truyền tới một tiếng ưng gáy vô cùng trong trẻo.
Một tiếng ưng gáy bén nhọn, dường như tích chứa năng lượng khó hiểu, mặc dù cả cao thủ Thần Du cảnh cũng phải nhướn máy ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên trời có một chút ánh sáng màu vàng lòng lánh trên cao tận ngàn trượng.
Ánh sáng vàng đó vô cùng thuần khiết, phản xạ dưới ánh sáng mặt trời.
Kim quang trên trời đang chiếu rọi, xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người.
Sắc mặt Dương Khai lập tức cổ quái, một chốc thoáng nhìn chút ánh sáng vàng kia, sắc mặt không ngừng biến ảo.
Cuộc đại chiến vốn đang hết sức căng thẳng, chợt bị cặp hùng ưng màu vàng kia làm loạn nhịp.
- Cặp hùng ưng thật thần tuấn!
Trong mắt Nam Sanh lóe lên ánh sáng kỳ dị, không kìm nổi khen một tiếng.
Tuy rằng cặp hùng ưng màu vàng kia ở tận mấy vạn trượng trên cao, nhưng mọi người ở đây cũng chẳng phải là người bình thường, thị lực đương nhiên phi thường, có thể thấy được rõ ràng.
- Kim sắc hùng ưng…
Từ lão của Hướng gia bỗng nhiên nhướng mày, mơ hồ nhớ ra điều gì đó.
- Ha ha, bản công tử quyết định, bắt nó về nuôi dưỡng!
Nam Sanh không ngừng cười to, nhìn vậy dúng là ưng tốt, nếu là có thể nuôi một con thì đúng là oai hùng, sau này ra ngoài mang theo, lại dạy dỗ thêm, không chừng còn có tác dụng.
Nghe y nói thế, Dương Khai không khỏi cười khinh miệt:
- Ngươi nuôi không nổi.
Nam Sanh liếc mắt hắn một cái, cười lạnh, cũng không nhiều lời, chỉ mở miệng nói:
- Các người đã từng thấy dị thú như thế sao?
Từ lão trầm ngâm, cau mày nói:
- Dường như từng nghe nói.
- Nghe nói ở đâu?
Hướng Sở cũng thấy thích, liền vội hỏi.
Từ lão cau mày, trầm tư suy nghĩ, cũng chẳng nghĩ ra ở đâu,
Trên bầu trời, kim sắc hùng ưng bỗng kêu vang dồn đạp, dường như tìm được gì đó, chợt lao xuống, màu vàng quang mang lập tức hướng xuống chỗ mọi người đang tụ tập.
Nam Sanh vốn đang không biết làm sao bắt lấy con hùng ưng nà mừng rõ xoa tay:
- Hay lắm, dị thú này chẳng lẽ chưa quen đã thân với bản công tử, có ý tìm tới nương tựa?
Hướng Sở cũng khẽ mỉm cười nói:
- Đại ca Nam Sanh lịch sự tao nhã, tiểu đệ liền không tranh không đoạt với huynh nữa.
Nam Sanh cười, nói với Dương Khai:
- Tiểu tử, cho ngươi sống lâu hơn lúc, đợi bản công tử bắt được con hùng ưng này rồi nói.
- Tùy ngươi!
Dương Khai nhún nhún vai, tỏ vẻ bàng quang.
- Dương Khai, nhân cơ hội này chạy đi.
Hồ Mị Nhi lén mở miệng nói.
Dương Khai mỉm cười lắc đầu.
- Ngươi còn ở lại làm gì?
Vẻ mặt Hồ Kiều Nhi vô cùng lo lắng nói:
- Chờ bọn hắn bắt được con hùng ưng kia rồi lại đối phó ngươi đó.
- Bọn họ không có cơ hội đâu!
Dương Khai cười nhẹ, thần sắc thoải mái.
Tỷ muội Hồ gia không ngừng hồ nghi, cũng không biết Dương Khai đang làm trò gì.
Một lát sau, con hùng ưng kia liền lao xuống Đúng vào khoảng cách hơn mười trượng, Nam Sanh bỗng phi lên, trên mặt tràn đầy hưng phấn, đưa tay đánh một chưởng vào hùng ưng.
Nào biết con hùng ưng kia chẳng những thần tuấn uy mãnh, thực lực cũng chẳng vừa, hai cánh vỗ vỗ, từng đạo quang mang màu vàng liền đánh về phía Nam Sanh.
Nam Sanh biến sắc, vội vàng trốn tránh, chợt lại phấn chấn hô:
- Yêu thú cấp năm!
Yêu thú biết bay cấp năm, đây thật là bảo bối.
Bình thường yêu thú cấp năm cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng có thể bay được thì khác rồi. Bất kể là dùng để điều tra tình hình quân dịch hay truy tung đều được. Thậm chí còn có thể hỗ trợ tác chiến. Nếu có thể có được con yêu thú này thì thực lực cũng phóng đại.
Sau khi chứng kiến bản lĩnh của hùng ưng, Hướng Sở cũng sinh ra ý ham, âm thầm hối hận vừa rồi quá hào phòng. Một hùng ưng như thế, còn quý hơn cả Thiên Tài Địa bảo, nhưng mà lời nói ra như bát nước đã đổ, cho dù Hướng Sở có hối hận cũng chỉ đành trơ mắt nhìn.