Chương 490: Lã Lương cầu kiến
Mặt trời chiếu rọi, trời xanh ngắt không gợn mây.
Phủ Dương Khai náo nhiệt chưa từng thấy, cứ như đang mừng năm mới, các võ giả tới lui ai cũng tươi cười hớn hở.
Trận chiến đêm qua, Dương Khai gần như đã trở thành kẻ chiến thắng duy nhất, dĩ nhiên các võ giả dưới trướng hắn cũng hưng phấn vô cùng.
Trong đại viện, ngổn ngang đủ loại nguyên liệu luyện đan, luyện khí, nhìn vào mà hoa cả mắt.
Toàn bộ số nguyên liệu này được lấy từ phủ Dương Kháng và Dương Thận.
Trước khi đoạt đích chiến bắt đầu, Dương Khai đã thu thập nguyên liệu luyện đan, luyện khí, những người khác lẽ dĩ nhiên cũng làm vậy. Sau khi đoạt đích chiến bắt đầu, các thế lực dưới trướng Dương Kháng và Dương Thận cũng đã mang đến không ít vật tư.
Cộng thêm những gì chính họ đã thu thập được trong mấy tháng qua, thì có thể nói, phủ đệ của mỗi một công tử đều chứa một nguồn của cải vật tư khủng khiếp.
Và bây giờ, những gì vốn thuộc về Dương Kháng và Dương Thận, đã rơi cả vào tay Dương Khai.
Hơn nữa, mỗi một cái rương, mỗi một thứ nguyên liệu đều có dán nhãn hiệu ghi sẵn tên gọi, tác dụng, niên đại... của nó.
Chỉ cần là luyện khí sư hoặc luyện đan sư tài nghệ tinh thông liếc qua một cái, là đủ biết nên dùng những nguyên liệu này vào việc gì.
Thủ lĩnh của tất cả các thế lực đều đang tụ họp tại đây, vẻ mặt hứng khởi.
- Tự xem thử, có nguyên liệu nào có thể dùng để tu luyện không, nếu thấy thích hợp thì cứ lấy về, đừng khách khí gì cả.
Dương Khai hạ lệnh.
Chúng nhân nghe thế liền kích động vô cùng, những lời khách sáo mặc nhiên khỏi cần nói, lập tức len lỏi sục sạo trong ngổn ngang nguyên liệu nọ.
Phái nữ tử xem bộ da mặt còn hơi mỏng, ngượng ngịu mãi một hồi. Nhưng nhìn bọn Hoắc Tinh Thần cứ nhét hết từng thứ một vào ngực áo, cũng đành cắn răng chen vào tìm kiếm.
Chẳng bao lâu sau, tất cả đều đã tìm được một hai thứ phù hợp với mình, hớn hở cất kỹ, cả Thu Ức Mộng cũng tìm được một thứ trông như viên trân châu tản mác ánh hào quang mờ ảo, nàng cẩn thận cất vào trong ngực áo.
- Ngươi không tìm gì à?
Thu Ức Mộng liếc nhìn Dương Khai.
- Đồ của ta cả, ta tìm làm gì?
Dương Khai mỉm cười, căn dặn:
- Lát nữa sai người phân loại số nguyên liệu này, rồi mang đến đan phòng và phòng luyện khí.
- Biết rồi.
Thu Ức Mộng không một lời oán thán, đảo mắt mấy vòng, hỏi:
- Mục tiêu kế tiếp là ai vậy?
- Đến lúc đó hẵng bàn tiếp vậy.
Trận chiến đêm qua, chẳng những gặt hái được không ít chiến lợi phẩm, mà còn có được sự tận hiến của bốn vị huyết thị.
Đồ Phong, Đường Vũ Tiên, La Hải, Nghiêm Lệnh Hành! Tất cả đều là cường nhân trong các cường nhân, tu vi đều ở ngưỡng Thần Du Cảnh bát tầng.
Tuy nhiên, Đồ Phong và Nghiêm Lệnh Hành bị trúng Phong Nguyên chú, đang tìm cách giải trừ ở chỗ Mộng Vô Nhai.
Còn Đường Vũ Tiên sau một lượt đại chiến với Ảnh Cửu thì bị thương không hề nhẹ, Ảnh Cửu cũng không toàn vẹn là mấy. Hai người đều thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, ác chiến thật sự, chẳng ai lưu thủ cả.
Giao tình thì giao tình, nhưng lý tưởng tận trung với Dương gia khiến họ luôn phải dốc hết sức lực khi bảo vệ các vị công tử.
Đêm qua, lúc bảo vệ Trung Điện, Khúc Cao Nghĩa lại bị trọng thương thêm lần nữa, chân nguyên và sức mạnh thần thức bộc phát không tiết chế khiến cơ thể y phải gánh chịu một sức ép vô cùng lớn.
Do đó, vào lúc này, phủ Dương Khai thoạt nhìn tưởng như binh hùng tướng mạnh, nhưng thực ra huyết thị có thể dùng được thì cũng chỉ có Tiêu Thuận và người mới đến, La Hải mà thôi.
Chỉ dựa vào sức hai vị huyết thị này và Địa Ma, mà tấn công bất kỳ ai trong ba người còn lại, cũng không thể chiếm ưu thế áp đảo được.
Nhất là Dương Ảnh lúc này đã hội hợp quân binh của Dương Thận, sức mạnh tăng vọt, nghiễm nhiên trở thành người có nhiều đồng minh và trợ lực nhất.
Lão đại Dương Uy luôn đem lại cho người khác cảm giác rất điềm tĩnh, Dương Khai phỏng chừng y cũng chưa phô hết toàn bộ trợ lực của mình ra.
Dương Chiếu thì chẳng cần phải nói nữa, y là người lòng dạ thâm sâu nhất trong số các huynh đệ, có lẽ còn khó đối phó hơn Dương Ảnh hiện giờ.
Vì lẽ đó, khoảng thời gian này Dương Khai không hề chuẩn bị hành động nào cả. Một là vì các võ giả trong phủ cần phải tu dưỡng, hai là bản thân hắn cũng cần củng cố công lực Chân Nguyên Cảnh cửu tầng.
Chỉ cần đợi đến khi các huyết thị khôi phục sức mạnh, là có thể vung tay đại náo một phen!
Tin tức trận chiến đêm qua cũng đã nhanh chóng lan truyền ở Trung Đô và Chiến Thành.
Dương Khai liên tiếp đánh bại hai vị huynh trưởng cũng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Thủ đoạn tàn nhẫn của Địa Ma thì lại càng bị thêm mắm thêm muối quá độ, tất cả đều biết, trong phủ Dương Khai có một kẻ tà ma sức mạnh thông thiên.
Ai nấy cũng thầm kinh hãi vì sự bạo gan của Dương Khai.
Trung Đô Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa xưa nay như nước với lửa. Vả lại, hơn nửa năm trước, giữa đôi bên vừa mới nổ ra một cuộc đại chiến kinh thiên động địa, tổn thất to lớn, gia chủ Dương gia Dương Ứng Hào bị Âm Minh Quỷ Vương và Tuyệt Diệt Độc Vương liên thủ đả thương, bất đắc dĩ phải sử dụng bí pháp, khu trừ thương thế mà tổn hao ba mươi năm tuổi thọ.
Trong thời kỳ nhạy cảm này, Dương Khai lại dám cấu kết với yêu tà, thực sự quá to gan.
Chuyện này nếu như để kẻ hữu tâm lợi dụng, rất có khả năng sẽ gây ra những thay đổi và chuyển biến khó lường trong đoạt đích chiến.
Nhưng điều làm người ta bất ngờ là, trong lúc Địa Ma giết người như ngóe ở Chiến Thành, tám vị Thần Du Chi Thượng trong Phong Thần Điện lại không hề nhúng tay vào. Mọi người không khỏi phỏng đoán liệu có phải tám vị Thần Du Chi Thượng đã ngầm chấp thuận hành vi của tà ma hay không.
Quay lại với kết quả của trận đại chiến đêm nay, tất cả đều biết, lần này e là Dương gia đã biến khéo thành vụng, tác thành cho hành vi khủng khiếp của Dương Khai.
Dương gia không thích việc chư vị công tử tiến triển chậm chạp trong đoạt đích chiến, bèn dùng một nghìn món bí bảo làm lời mào đầu, dụ họ khai chiến, sau cùng còn gieo Phong Nguyên chú trong tám món bí bảo Huyền cấp, phong ấn sáu vị huyết thị.
Bớt đi sáu vị huyết thị này, đoạt đích chiến sẽ tiến triển nhanh hơn rõ ràng.
Nhưng Ảnh Cửu đột nhiên giải trừ được Phong Nguyên chú, Dương Khai có thêm Tiêu Thuận, đồng nghĩa với việc Dương Khai sở hữu nhiều hơn những công tử khác hai chiến lực cao cường!
Nếu không có hai người này, Dương Khai cũng chẳng thể làm được việc vĩ đại vào đêm qua.
Nói cách khác, Đoạt bảo chiến Phá Kính Hồ do Dương gia chủ trì, chung quy đã gián tiếp tác thành cho Dương Khai.
Những uẩn khúc trong đó phúc tạp vô cùng, nhưng vẫn bị những kẻ có dụng ý nhìn ra mối liên hệ nhỏ nhoi.
Trải qua trận chiến này, lực lượng phủ Dương Khai đã hoàn toàn vượt mặt các công tử khác! Ai cũng biết, nếu tiếp tục như vậy, thì kẻ mỉm cười đến cuối cùng trong đoạt đích chi chiến không ai khác ngoài Dương Khai!
Đây gần như là một chuyện không hề khó đoán!
Trong phủ Dương Khai, chúng nhân tìm được nguyên liệu thích hợp xong, bèn bế quan tu luyện cả. Dương Khai đương chuẩn bị tìm tiểu sư tỷ để xoa dịu cơn mệt nhọc thân tâm, tiện thể lấy ít đan dược để tu luyện, thì chợt nghe thấy tiếng quát sang sảng vọng từ ngoài vào.
- Cửu công tử, Lã Lương cầu kiến, còn nói xin cửu công tử vui lòng cho phép diện kiến!
Lã Lương?
Dương Khai nhíu mày, quay sang Thu Ức Mộng:
- Biểu thúc ngươi đến kìa.
Thu Ức Mộng lườm hắn một cái, khẽ chau mày:
- Chắc là vì chuyện của Lã Tống.
- Ngươi đi gặp đi, ta thì miễn thôi.
Dương Khai nói bừa.
- Như thế không hay đâu, người ta đến cầu kiến ngươi mà, trốn tránh không chịu gặp, kẻo ngươi ta nghĩ ngươi kiêu ngạo đấy.
- Có gì mà không hay? Chẳng qua lão lo sợ do hành vi của Lã Tống nên mới đến tạ lỗi thôi. Ta mà ra đó, e là lão cũng chẳng tiện nói ra những gì cần nói. Hai người là họ hàng, nói thẳng nói thật cũng chẳng sao, cứ vậy đi.
Dương Khai nói xong, chẳng đợi Thu Ức Mộng chất vấn nữa mà đi thẳng về phía Hậu Đường.
Thu Ức Mộng thở dài. Nàng cũng thấy Dương Khai nói có lý, bèn căn dặn võ giả bên cạnh mang hết nguyên liệu trong đại viện đến đan phòng và luyện khí phòng, rồi mới chán chường sải bước ra bên ngoài. Lã Lương đến cầu kiến là vì lý do gì, lát nữa sẽ nói những gì, đại khái thì Thu Ức Mộng có thể đoán ra được, nhưng chính vì đoán ra được, nên nàng mới cảm thấy bất lực.
Đi đến cửa vào, Thu Ức Mộng liền nhìn thấy Lã Lương đứng trước cửa, sau lưng lão, chính là vị Lã đại thiếu gia có mắt không tròng, lúc này mặt sưng như đầu lợn, Lã Tống.
Đêm qua y đã bị Đổng Khinh Hàn giáo huấn tới thê thảm, vừa nghĩ đến thủ đoạn đáng căm giận của gã béo đó, Lã Tống chợt thấy rùng mình, oán hận vô cùng. Mối thù này hằn lên rõ ràng trên mặt y, Thu Ức Mộng nhìn thấy cũng khẽ khàng lắc đầu, thầm nghĩ tên này quả thực là bùn nhão không đắp nổi tường rồi.
Lã Lương lúng túng ra mặt. Đoạt đích chiến là chuyện của lớp người trẻ tuổi, Lã Lương thân là gia chủ Lã gia, vốn không nên đích thân đến bái phỏng Dương Khai, nhưng chuyện do thằng con ngỗ nghịch này gây ra thực sự quá đáng thất vọng, khiến Lã Lương cũng đành bất đắc dĩ mà mặt dày chạy đến đây một chuyến.
Nào ngờ vừa đến cửa thì lại bị hai tên võ giả canh giác chặn lại.
Cũng thật là khéo, hai tên này lại là người của Đổng gia!
Vừa thấy Lã Tống, chúng liền cười mỉa mai, nói bóng nói gió, làm Lã Tống chỉ muốn độn thổ cho xong, Lã Lương tuy cười hùa theo, nhưng cũng đành bó tay, không biết làm thế nào.
Lão không thể đánh cho hai tên này một trận được, dù lão có khả năng này, nhưng nếu làm vậy, e là hôm nay lão cũng đừng hòng trở về toàn vẹn, phủ Dương Khai hiện giờ có biết bao nhiêu là cao thủ.
- Biểu thúc!
Thu Ức Mộng mỉm cười, chào hỏi thân mật, hóa giải sự khó xử của Lã Lương.
- Không dám, làm phiền Thu đại tiểu thư đích thân nghênh đón, lão hủ lấy làm kinh hoàng!
Lã Lương nhún nhường hết mức, lời nói lễ độ vô cùng, vừa chào hỏi, vừa quay lại trừng Lã Tống:
- Còn không mau hành lễ?
Lã Tống không muốn làm rõ ràng, nhưng vẫn chắp tay chào:
- Biểu tỷ.
Thu Ức Mộng mỉm cười gật đầu, không so đo gì với y, chỉ nói:
- Vào trong nói chuyện đi.
Nghe nàng nói thế, Lã Lương lập tức cảm thấy nhẹ nhõm mấy phần, Thu Ức Mộng mời lão vào, rõ ràng là vẫn để tâm quan hệ giữa hai nhà, chứ không hề có ý hỏi tội.
Vậy tức là, lão có cơ hội để hóa giải chuyện lần này.
Bước vào Thiên Điện, Thu Ức Mộng sai người dâng trà, khẽ nhấp một ngụm, nàng nói:
- Sao biểu thúc lại đến Chiến Thành vậy?
- Ôi!
Lã Lương than vắn thở dài:
- Đại tiểu thư, không giấu gì tiểu thư, lần này lão hủ cũng đành dày mặt đến đây, so với tương lai của Lã gia, thì da mặt của lão hủ chẳng là cái đinh gì cả. Nếu không phải vì chuyện nhơ nhuốc do thứ đốn mạt này gây ra, thì lão hủ đâu phải làm thế?
Nói xong, lão giận giữ quát Lã Tống:
- Còn không mau quỳ xuống!
Lã Tống đực mặt ra, bản mặt sưng vù thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, y thắc mắc:
- Dựa vào đâu?
Lã Lương cáu gắt:
- Dựa vào việc lão phu là cha ngươi!
Lã Tống ưỡn thẳng cổ:
- Con không quỳ! Từ nhỏ đến lớn, con còn chưa quỳ trước ai bao giờ.
- Ngươi dám không quỳ, ta đánh gãy hai chân nhà ngươi!
- Nếu cha nỡ thì cứ đánh đi!
Lã Tống hoàn toàn không mảy may lo lắng, y lớn đến ngần này rồi, nhưng chưa từng bị Lã Lương đánh. Thật ra thì Lã Lương cũng hết mực cưng chiều y.