Chương 553: Thần thức chiến
Lão ta ra vẻ chắc chắn sẽ nuốt chửng được Dương Khai, nói toạc hết mọi suy tính của Thất đại gia và Dương gia, không chút giấu giếm.
Đó cũng chính là tình hình thực tế.
Sở dĩ Dương gia không ngó ngàng gì tới Dương Khai, mà chỉ phái Dương Trấn cùng mấy vị trưởng lão điều đình một phen với hắn, cũng chính vì mưu tính này.
Trong mắt gia tộc, nếu bảy đại gia tộc đều chĩa mũi nhọn vào Dương Khai, nhất định hắn sẽ không chiu nổi áp lực. Tới lúc đó, hắn chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện trở về vòng tay bảo vệ của Dương gia. Và cái giá phải trả chính là bí pháp nâng cao công lực võ giả của hắn.
Dưa xanh thì không ngọt, gia tộc không muốn cưỡng chế Dương Khai, một là vì sợ tâm trạng hắn thất thường, hai là vì phủ hắn có không ít cao thủ. Còn một nguyên nhân khác là vì gia tộc cho rằng, thân là người của Dương gia, thì phải cống hiến tất cả cho Dương gia!
Cống hiến bí pháp gia tăng công lực võ giả cho gia tộc là lẽ đương nhiên.
Nhưng trở về Dương gia, công lực sẽ bị phế bỏ hoàn toàn, đây là hậu quả mà Dương Khai không thể nào chấp nhận được.
Thất đại gia đã lợi dụng mâu thuẫn tinh vi giữa Dương Khai và gia tộc để hô phong hoán vũ.
Nếu bắt sống được Dương Khai trong trận chiến này thì không còn gì tốt hơn, đó cũng là cảnh tượng mà họ mong muốn nhìn thấy. Đến lúc đó, Thất đại gia có thể thương lượng với Dương gia làm sao để phân chia lợi ích tiềm tàng ở Dương Khai.
Kể cả không tóm được Dương Khai, thì sẽ ép hắn phải trở về Dương gia. Kết quả này họ cũng có thể chấp nhận được.
Đúng như những gì lão nói, Thất đại gia cùng Dương gia diễn vở kịch này đã khiến không ít người tử mạng. Dương gia buộc phải làm gì đó để bù đắp, bằng không Thất đại gia đời nào chịu để yên?
Hôm nay Dương Lập Đình xuất hiện, cũng chính vì suy xét tới điều này. Một mặt phối hợp với những người còn lại áp chế Dương Khai, mặt khác âm thầm bảo đảm Dương Khai sẽ không rơi vào tay kẻ khác, để tối đa hóa ích lợi của Dương gia!
Nghe xong lời lão nói, Dương Khai thầm gật đầu, một cảm giác bi thương chợt nảy sinh trong hắn.
Đây là hiện trạng của các đại thế gia, đại gia tộc. Người trong tộc không thể có bất cứ hành động phản kháng nào khi đứng trước ích lợi của toàn gia tộc. Đối mặt với yêu cầu và sự cưỡng ép của gia tộc, hắn buộc phải thần phục hoàn toàn.
Lão lại nói:
- Vốn dĩ mục đích của bọn ta là cái này, nhưng giờ lão phu đã phát hiện được một thứ còn thú vị hơn.
- Bí quyết tấn thăng Thần Du Chi Thượng trong nháy mắt?
Dương Khai nhếch miệng cười. Hắn đâu phải đồ ngốc mà không đoán được đối phương đang ngấp nghé cái gì.
Đêm nay, Mộng Vô Nhai và Địa Ma thi triển thần thông, gia tăng công lực lên tới Thần Du Chi Thượng. Điều này là một cú đánh cực mạnh vào tâm trí tất cả mọi người.
Mộng Vô Nhai tạm không nói đến, có thể đó mới là công lực vốn có của lão, lão chỉ phong ấn tu vi, vừa nãy giải phong ấn nên khôi phục lại công lực mà thôi.
Đó là thủ đoạn mà không ai có thể bắt chước và làm theo được.
Còn Địa Ma, thì rõ ràng dùng bí pháp để chạm ngưỡng Thần Du Chi Thượng. Nếu có được bí pháp này, thì còn đáng giá hơn bất kỳ thứ gì.
Mỗi một gia tộc trong Bát đại gia đều có ít nhất mười mấy, hai mươi vị Thần Du Cảnh đỉnh phong. Chỉ cần nắm được bí pháp này, thì sẽ có được lực lượng mười mấy, hai mươi vị Thần Du Chi Thượng trong thời khắc nguy ngập.
Vì sao lão lại nảy ra ý nghĩ này?
Nếu Diệp gia của lão có được bí mật này, thì việc giẫm đạp Dương gia cũng chẳng phải chuyện không tưởng.
Cho dù thủ đoạn của Địa Ma có đôi phần tàn nhẫn thì đã sao? Đứng trước sự cám dỗ của lợi ích, tất cả đều chỉ là phù du.
Bất kể là mèo trắng hay đen, chỉ cần bắt được chuột, thì là mèo ngoan.
- Thú vị đấy, lúc này mà các người lại chẳng để tâm tà công hay không nữa rồi?
Dương Khai nhìn đối phương đầy mỉa mai.
- Ta chỉ có chút nguy cơ trở thành Tà chủ thôi, mà đã bị các người liên thủ tấn công. Còn thủ đoạn mà Địa Ma thi triển, thì các người lại khao khát đến thế. Sao nào? Mấy người cũng muốn tu luyện tà pháp à?
- Bất kể là sức mạnh thuộc tính gì, chỉ cần hữu dụng với gia tộc, thì đều là hảo phẩm!
Lão hừ một tiếng lạnh ngắt, không một chút ngại ngùng.
Dương Khai kinh ngạc:
- Hóa ra các người cũng biết à, ta cứ tưởng các người không biết cơ đấy. Còn làm bộ đạo mạo, đòi chèn ép, tiêu diệt ta bằng được. Các người không thấy nực cười hay sao?
Lão chậm rãi lắc đầu:
- Lập trường khác nhau thì suy nghĩ sẽ khác nhau. Chuyện áp chế ngươi buộc phải làm, nếu muốn nói nguyên nhân thì... chỉ có thể nói đó là do ngươi quá nhỏ bé. Nếu ngươi đứng ở vị trí của ta, sẽ chẳng ai dám ngông cuồng với ngươi cả!
- Ta biết rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang.
- Nói cho cùng, cũng là vì ta không quyền không thế.
- Không sai. Dù ngươi có là công tử Dương gia, đứng trước bọn ta, ngươi cũng chỉ là một tiểu tử nhãi nhép
- Đa tạ đã chỉ giáo. Ta sẽ cố gắng hết sức để khiến tất cả phải ngưỡng vọng, nể phục ta.
Dương Khai cười khẩy, ánh mắt hừng hực như lửa cháy.
- Ngươi hết cơ hội rồi.
Lão hờ hững lắc đầu, sắc mặt lạnh tanh:
- Nếu ngươi không phát hiện ra ta, biết đâu vẫn còn cơ hội. Nhưng ngươi đã phát hiện ra rồi, ngươi nghĩ lão phu sẽ để ngươi bình an ra khỏi đây sao?
- Lão muốn giết ta?
Dương Khai nhìn chằm chằm đối phương, không hề sợ sệt mà còn đầy vẻ trông mong.
- Ta không giết ngươi đâu. Nếu giết ngươi thì làm sao ta lấy được bí pháp từ lão ma đầu đó? Với lão phu, khống chế ngươi còn có giá trị hơn việc giết ngươi nhiều.
Lão điềm đạm nói cứ như đang tuyên bố một chuyện cỏn con.
- Ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi đây để loan tin. Lão phu mà ra tay, thì sẽ cho thức hải của ngươi phải phong bế!
- Ai nói ta định rời khỏi đây?
Dương Khai nhếch miệng cười giảo hoạt. Sau câu nói của hắn, cả thức hải từ từ nổi gió dậy sóng.
- Lão cẩu, có phải lão quên rồi chăng. Nơi này là thức hải của ta. Ở đây, ta mới là chúa tể!
Vừa dứt lời, vô số cột nước nhô lên từ thức hải, ập đến linh thể thần hồn của lão già kia từ tứ phương bát diện như lũ giao long.
Lão già vẫn khinh khỉnh đứng nguyên tại chỗ, dường như không hề để tâm đòn tấn công đang ập đến. Vào khoảnh khắc những cột nước đó lao tới, lão chỉ huơ tay bừa một cái.
Ầm ầm.
Tất cả cột nước đã được ngăn lại, lão không hề bị thương tổn.
- Sức mạnh thần thức của ngươi tuy rất mạnh, nhưng vẫn còn kém xa lão phu. Lão phu cũng nói vậy mới ngươi rồi thì phải?
Lão ta nhìn Dương Khai đầy châm chọc.
Dương Khai nhíu mày. Hắn chợt phát hiện, lão thất phu này đã đưa hết sức mạnh thần thức của lão vào đây từ lúc nào không hay.
Sức mạnh thần thức của lão hội tụ tại đây, thì chắc là bản thể của lão sẽ không có sức phản kháng.
Nhưng hiện giờ các Thần Du Chi Thượng đang đại chiến, mọi ánh mắt đang dồn vào đó, e là chẳng ai phát giác ra điểm dị thường của lão.
Nói cách khác, nếu Dương Khai không giải quyết được lão ngay tại đây, thì có thể sẽ bị lão khống chế thật.
Hắn huơ hai tay, chim trời cá nước thình lình hóa thành những đòn tấn công sắc nhọn, lao cả về phía lão.
Thần sắc lão cũng hơi nghiêm lại. Tuy sức mạnh thần thức của lão lớn hơn Dương Khai một chút, nhưng lão vẫn chưa tới mức không xem hắn ra gì. Thần thức của tên Thần Du Cảnh lưỡng tầng này không hề tầm thường, lão cũng không dám khinh suất.
Vô số năng lượng vô hình giải phóng ra từ linh thể thần hồn của lão, đánh vào những lũ chim cá khí thế hung hãn kia.
Chuyện đã đến nước này, cả lão và Dương Khai đều không nương tay, chiến đấu đến long trời lở đất trong thức hải này.
Từng con cá hóa thành huỳnh quang, từng con chim rơi xuống. Đòn tấn công của Dương Khai rất khó đối phó, sắc mặt lão cũng mỗi lúc một căng hơn. Năng lượng phát tiết từ linh thể thần hồn lão hao tổn không ngừng. Độ khó nhằn của Dương Khai đã vượt hẳn dự kiến của lão.
Vù...
Trên hòn đảo ngũ sắc, thanh tiểu kiếm bí bảo thần hồn nọ chợt lao vụt đi cùng một chuỗi sáng mịt mờ. Lão biến sắc, không thể bình tĩnh được nữa.
Bí bảo thần hồn này tuy chỉ là Thiên cấp thượng phẩm, nhưng nó chuyên dùng để tấn công thần thức, đích thị là khắc tinh lớn nhất với linh thể thần hồn của lão.
Dương Khai thúc nó bay đến, nên lão không thể không đếm xỉa được.
Từng luồng sức mạnh thần thức rõ rệt màu xanh mướt tản mác ra từ nội thể lão, dệt thành một tấm lưới lớn vững chắc trước mặt lão trong tức khắc, bao trùm lấy thanh tiểu kiếm kia.
Tấm lưới này cực kỳ dẻo, tiểu kiếm đâm vào lại không thể phá rách được nó ngay, ngược lại còn chuyển động chậm hẳn như sa phải vũng lầy.
Thấy thế, lão già lạnh lùng quát:
- Tiểu tử Dương gia, giơ tay chịu trói đi. Lão phu đích thân động thủ đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
- Bớt mạnh mồm đi!
Dương Khai lờ đi:
- Nếu lão có cách để hạ ta thì việc gì phải lải nhải lắm lời?
Lão trầm mặt xuống, tuy không muốn thừa nhận lời nói của Dương Khai, nhưng đây cũng là sự thật.
Trước khi lẻn vào thức hải của Dương Khai, lão cũng đâu ngờ sức mạnh thần thức của hắn lại hùng hậu đến mức này, đâm ra kế hoạch của lão vẫn chưa thể tốc thành được.
Vừa nói, Dương Khai vừa huơ tay. Tiểu kiếm đang vướng trong tấm lưới đó vút bay ra, trở về trong tay hắn. Hắn trút sức mạnh thần thức vào trong, thanh tiểu kiếm dài mấy tấc thình lình tản mác kiếm sắc kinh người.
Nắm chắc thanh kiếm, Dương Khai nhếch miệng cười gian xảo, xông thẳng về phía lão ta. Người còn chưa đến, kiếm đã chém xuống, mười mấy luồng kiếm khí bắn ra từ lưỡi kiếm, nhằm vào lão già.
Lão biến sắc, lạnh lùng quát:
- Ngươi điên rồi!
Đợt giao chiêu trước đó, hai người đều sử dụng sức mạnh thần thức, đôi bên cọ xát lẫn nhau, tuy có hao tổn, nhưng không gây ra bất kỳ thương tích gì. Song, nếu linh thể thần hồn bị thương, thì sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng khủng khiếp.
Nhẹ thì trở thành kẻ đần độn, thần hồn bị ảnh hưởng, nặng thì chết ngay tại chỗ, vạn kiếp bất phục.
Vì lẽ đó, vừa thấy linh thể thần hồn của Dương Khai cầm kiếm xông đến, lão cũng giật nảy mình, đâu có ai lại dùng cách này đến chiến đấu chứ?
Lão liên tục huơ tay tạo ra mấy dải phòng ngự, thì đều bị Dương Khai phá sạch bằng bí bảo thần hồn. Chỉ trong chớp mắt, hai người đã gần nhau trong gang tấc.
Tuy đã sống đến chừng này tuổi, nhưng ở lão vẫn tồn tại nỗi sợ bản năng với cái chết.
Người còn chưa chiến, mà gan đã suy. Lão hấp tấp lùi lại để kéo giãn khoảng cách với Dương Khai.
- Lão cẩu, lão chỉ biết trốn thôi sao?
Dương Khai truy theo ráo riết, mồm mép cũng không ở yên, hắn vừa truy kích vừa châm chọc khiêu khích.
Nơi này là thức hải của Dương Khai, chiến đấu ở đây thì Dương Khai có được ưu thế tuyệt đối. Từng luồng thần thức cứ không ngừng bắn ra từ đại dương bên dưới, cản lối đi của lão.
Lão nào còn thời gian để trả lời?
- Chẳng phải lão vừa bảo sẽ khống chế ta sao? Nói lại lần nữa ta nghe nào.
Dương Khai cười ha hả, càng đuổi càng gay gắt, kích động đến mức lão già nọ cũng phải xanh mét mặt mày.