Chương 565: Dương Khai cứu chúng ta
Độc Vương hừ lạnh một tiếng , một móng tay lục sắc âm u nhẹ nhàng xoẹt qua khuôn mặt Diệp Tân Nhu.
Ở trên khuôn mặt trắng noãn lập tức hiện ra một vết xước màu đỏ , máu tươi từ trên cằm Diệp Tân Nhu , tí tách rơi xuống đất.
Diệp Tân Nhu nghiến răng ken két , mặt trắng bệch , mắt đẹp trừng lớn , không tự chủ được lệ rơi lã chã.
Ả cảm giác được khí tức tử vong phả vào mặt nồng đậm chưa thấy bao giờ.
Ở dưới cỗ khi tức này, ả cảm giác như mình thực sự đã chết.
- Trả lời câu hỏi của lão phu , bằng không ngươi sẽ trở thành thức ăn trong miệng Quỷ Vương , Quỷ Vương rất thích ăn người có da thịt mịn mềm như tiểu cô nương đấy.
Diệp Tân Nhu kinh hãi , nhìn âm minh Quỷ Vương bên cạnh , bỗng nhiên nhớ tới tin đồn , dường như có nghe nói âm minh Quỷ Vương cực kỳ tàn ác , thích ăn thịt người.
Hoảng sợ cực độ , Diệp Tân Nhu không biết sao sinh ra dũng khí vội vàng nói:
- Không phải!
Ở thời mặc mấu chốt này , ả biết rõ Thương Vân Tà Địa và bát đại gia thế như nước lửa , thù hận không đội trời chung , nếu để hai Đại Tà Vương biết được thân phận nhóm người bọn họ , chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Xuất phát từ suy nghĩ như vậy , Diệp Tân Nhu một mực phủ nhận.
- Không phải?
Độc Vương âm trầm mỉm cười , thản nhiên gật đầu:
- Nếu không phải , vậy cũng không cần phải giữ lại rồi.
Cao Nhượng Phong và Khang Trảm nghe vậy thần sắc kinh ngạc.
Ngay sau đó , trong cơ thể Cao Nhượng Phong giống như có vật gì đó , thân thể đột nhiên bành trướng một vòng , cổ họng còn chưa kịp kêu lên một tiếng , chợt nổ thành một đoàn huyết vụ.
Bên cạnh , Khang Trảm và Diệp Tân Nhu bị máu của Cao Nhượng Phong tưới lên ướt đẫm cả người , thầm trí tròng mắt hai người cũng đều bị máu tươi thấm ướt.
Phóng mắt nhìn lại , khắp thế giới màu đỏ...
- Chúng ta phải!
Khang Trảm xé ruột hô lên ,
- Chúng ta là dòng chính Bát đại gia đấy , ta là người thừa kế của Khang gia!
- Đến cùng phải hay không?
Độc Vương trên mặt một lộ ra một tia mong chờ, âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Tân Nhu.
Diệp Tân Nhu vô thức gật đầu , kinh ngạc nhìn vị trí Cao Nhương Phong vừa đứng , mà giờ khắc này nơi đó chỉ còn một bãi máu.
Người này đã không còn trên đời rồi.
Một trong bát đại gia , người thừa kế Cao gia , cứ như vậy mất mạng trước mặt ả.
- Độc Vương , nếu bọn họ là dòng chính Bát đại gia vậy giữ lại đi, với kế hoạch tấn công Trung Đô của chủ thượng không chừng có tác dụng. Âm minh Quỷ Vương bỗng nhiên mở miệng nói.
Độc Vương nhẹ nhàng gật đầu , cũng không phản đối , chỉ cười lạnh nhìn Diệp Tân Nhu nói:
- Tiểu cô nương , câu trả lời sai của ngươi , hại chết một bằng hữu rồi.
Hai mắt Diệp Tân Nhu vô thần , như bị mây đen che khuất , nhìn không thấy một tia sáng nào.
- Còn hai người kìa.
Độc Vương ngẩng đầu , hướng Dương Uy và Dương Khai đang được bốn vị huyết tùy tùng chú ý ,
- Bên cạnh bọn họ hẳn là Dương gia Huyết tùy tùng , như vậy đúng là dòng chính Dương gia rồi.
Khi nói , thần sắc một mảnh âm trầm.
Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa tuy rằng có thù hận , nhưng luận thù hận lớn nhất , không thể nghi ngờ chính là Dương gia rồi.
Bởi vì đó là gia tộc đứng đầu bát đại gia , Dương gia Huyết tùy tùng lần trước bao vây tiễu trừ Thương Vân Tà Địa , đánh chết không ít võ giả của Thương Vân Tà Địa , lập nhiều chiến công hiển hách , khiến không ít tà mà đồ nghe tên đã sợ mất mật.
Giờ nhìn thấy dòng chính Dương gia ở trước mắt , Độc Vương tự nhiên nào chịu buông tha.
- Hai người này để ta.
Âm minh Quỷ Vương nói một tiếng , phi thân hóa thành một cổ hắc mang lao tới.
Mục tiêu của hắn đương nhiên là bốn vị huyết tùy tùng và hai người Dương Uy , Dương Chiếu.
- Hai vị công tử đi mau!
Bốn vị huyết tùy tùng cũng nhận ra Âm minh Quỷ Vương đang tiến đến gần, liền tranh thủ ném Dương Uy , Dương Chiếu vào trong đám người bên ngoài , đồng thời quay người hướng Quỷ Vương đón đánh.
Ngay cả biết ngăn không nổi , cũng vẫn vì việc nghĩa không chùn bước, bọn họ muốn lấy tính mạng và máu tươi chế tạo cơ hội một đường cơ hội cho Dương Uy, Dương Chiếu chạy trốn.
- Tôm tép nhãi nhép!
Âm minh Quỷ Vương khặc khặc cười quái dị , trong cơ thể âm minh quỷ khí một lần nữa tràn ra , nồng đậm như thực , bay lên thi triển bá huyết cuồng thuật , chỉ trong nháy mắt đánh đến Huyết tùy tùng một kích tiện tay.
Âm phong từng trận , gào khóc thảm thiết truyền ra , một đại quái vật mặt mũi hung tợn đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người.
Con quái vật này , thuần túy là do quỷ khí trong cơ thể Âm minh Quỷ Vương ngưng tụ thành , mặc dù không thực chất , nhưng lại có được sức chiến đấu vô cũng mạnh mẽ.
Bốn người hợp lực ngăn cản.
Không chờ bọn họ xuất thủ , Âm minh Quỷ Vương , đã bay tới đỉnh đầu Dương Uy , Dương Chiếu , vươn đại thủ hướng bọn họ bắt đi.
Dương Uy và Dương Chiếu mặt xám như tro , tuy rằng hai người trong một đời trẻ tuổi tư chất coi như ưu tú , thực lực xuất chúng , đã tấn thăng Thần Du Cảnh , nhưng trước mặt cường giả như Âm minh Quỷ Vương , bọn họ chẳng đáng một xu.
Cẳn bản không sinh chút ý niệm phản kháng trong đầu , trơ mắt nhìn đôi quỷ trảo đại thủ bắt tới.
Đúng lúc này , một đạo quang mang như dải lụa đột nhiên từ hư không hiện ra , ngăn giữa Âm minh Quỷ Vương và hai người Dương Uy , Dương Chiếu.
-Hả?
Quỷ Vương thấy thế , mày nhíu lại , nhận thấy lực lượng chất chứa trong một kích này , cũng không tùy tiện tấn công tiếp , vội vàng lùi về phía sau.
-Xoát...
Hào quang kinh thiên tỏa ra , sượt qua thân thể Âm minh Quỷ Vương , đánh vào không trung.
Bóng người chớp động , Dương Khai đã chạy đến bên cạnh Dương Uy và Dương Chiếu , một tay đưa ra , ném bọn họ vào trong đám người Đồ Phong.
Dương Uy và Dương Chiếu tuy rằng thân thể không bị thương, càng không chiến đấu với Quỷ Vương , được bốn vị Huyết tùy tùng bảo hộ tốt , nhưng vẫn không tránh được ảnh hưởng của độc khí và quỷ khí , thần sắc gian khổ , Đồ Phong tiếp lấy bọn gã , sau đó không quay đầu lại , lập tức phá vây hướng phương hướng phủ để chạy tới.
- Còn có cao thủ?
Độc Vương mỉm cười , một thân độc công thi triển ra , hướng đám người Dương Khai bao vây lại.
Lăng Thái Hư thần sắc ngưng trọng cùng Lý Nguyên Thuần đồng thời ra tay , lực lượng huyền diệu mạnh mẽ bạo phát , quấy nhiễu khói độc ăn mòn.
- A? Có chút bản lĩnh nha.
Độc Vương vẫn ung dung nhìn Lăng Thái Hư và Lý Nguyên Thuần , dường như không nghĩ tới thủ đoạn bọn họ cao tới vậy.
Đội mắt Âm minh Quỷ Vương lóe lên lục sắc âm u , nhìn theo phương hướng bọn Đồ Phong chạy trốn, hừ nhẹ một tiếng , không có ý truy kích , ngược lại cùng độc Vương liên thủ đại chiến với Lăng Thái Hư và Lý Nguyên Thuần.
Lăng Thái Hư thần sắc thản nhiên , mặc dù y không muốn cùng kẻ thủ đoạn hung tàn bực này giao thủ , nhưng đã xuất thủ thì cũng không thể qua loa sơ xuất được.
Ngược lại Lý Nguyên Thuần một bụng buồn bực.
Lão ta ở hải ngoại cũng là nhân vật tổ tông. Thái Nhất môn lại là siêu cấp thế lực duy nhất ở đó , cũng chỉ có vẻn vẹn ba vị Thần Du Chi Thượng.
Địa vị của Lý Nguyên Thuần cũng có thể thấy được chút ít, hải ngoại chư đảo , chư tông ai nhìn thấy lão mà không cung kính, khách khí chứ?
Lần này dẫn đội tới chiến thành , hướng Dương Khai đòi hỏi trấn tông chi bảo bị mất mất trăm năm trước, có thể thấy được sự coi trọng của các thế lực lớn đối với chuyện này.
Không nghĩ tới ,vừa đến Chiến thành, liền bị cuốn vào trong thị phi loại này.
Hắn vốn chẳng cần quan tâm đắc tội gì đó với Bát đại gia hay Thương Vân Tà Địa , nhưng muốn lấy được đồ vật nọ , trước hết phải trợ giúp đối địch , đây là điều mà Lý Nguyên Thuần không nghĩ tới.
Nhất là cùng cao thủ như Tuyệt Diệt độc Vương giao chiến , khiến hắn có chút không vừa lòng.
Lần này trở về, bất kể thế nào cũng phải đem mấy thứ ở chỗ tiểu tử Dương Khai kia cầm về , sau đó dẫn người của mình phủi mông đi! Lý Nguyên Thuần âm thần hạ quyết tâm.
Độc Vương cùng Quỷ Vương bị hai người Lăng Thái Hư và Lý Nguyên Thuần ngăn cản , Dương Khai mới rảnh rỗi quan sát tình huống xung quanh, cảnh tượng nhìn thấy khiến lòng hắn không khỏi phát lạnh.
Cứ cho rằng bảy tám trăm người kia đều là kẻ thù , nhưng nhìn thấy cảnh tượng này , ân oán gì , đối địch gì cũng không sao cả.
Bởi vì bảy tám trăm người này cơ bản đã diệt vong hầu như không còn.
Trên mặt đất một bãi máu loãng đỏ sẫm , tàn thi thịt nát rơi đầy đất.
Trước sau , tuy thời gian chỉ khoảng một chén trà mà thôi , thất đại gia liên quân cường giả suýt nữa bị hai Đại Tà Vương liên thủ diệt sạch.
Dương Khai không khỏi sinh ra một tia cảm giác không quá chân thật.
Cho dù hai Đại Tà Vương thủ đoạn thông thiên, công pháp đặc thù thì bọn họ cũng không bại hoàn toàn như vậy chứ?
Sau khi nhìn kỹ lại , Dương Khai sắc mặt trở lên âm u lanh lẽo.
Bởi vì hắn phát hiện , có rất nhiều người tản ra , hướng Trung Đô bỏ mạng chạy trốn.
Mà những người này , đều là của giả thuộc hàng đầu trong số bảy tám trăm người.
Quỷ Vương và Độc Vương thần công quả thật cao cường , nhưng trong số bảy tám trăm người cũng có không ít cao thủ.
Nhưng những cao thủ này dưới thủ đoạn đả kích của Quỷ Vương và Độc Vương , chẳng nhưng không có liên thủ đánh trả , ngược lại tự thân chạy trối chết , trốn không thoát được tự nhiên đều chết thảm ở chỗ này.
Nhất là Thu gia , Hoắc gia , Liễu gia cường giả , bởi vì Thu Ức Mộng , Hoắc Tinh Thần ,Liễu Khinh Diêu không có trong này , bọn họ tổn thất không quá nhiều.
Ngược lại Diệp gia , Khang gia và Cao gia võ giả , tổn thất thảm trọng. Bởi vì bọn họ phải hộ chủ, không thể dễ dàng lui lại.
Mà sau khi Cao Nhượng Phong chết, Cao gia những người còn sống, cũng không dám ham chiến, vội vàng rút lui.
Bảy tám trăm người, đại khái thoát được không tới một trăm, những người khác tất cả đều lưu lại nơi này, thậm chí đến cả góc áo Quỷ Vương và Độc Vương đều không chạm được.
- Bát đại gia!
Dương Khai hừ lạnh, khóe miệng mỉm cười châm chọc, khua tay nói:
- Quay lại!
Hắn lần này tới, mục đích lớn nhất là phải nghĩ cách cứu viện Dương Uy và Dương Chiếu.
Lão Đại Dương Uy, từ sau khi bắt đầu đoạt đích chi chiến cùng Dương Khai không có va chạm gì, còn có một lần hợp tác, với vị đại ca này Dương Khai vẫn tương đối kính trọng.
Mà nhị ca Dương Chiếu, cuối cùng không chịu nhận vị trí thống soái thất đại gia, mà ngược lại đem quyền chỉ huy giao cho Diệp Tân Nhu, hiển nhiên khinh thường lấy lực lượng liên quân thất gia đánh bại Dương Khai.
Điều này cũng làm cho Dương Khai có chút xúc động.
Huyết mạch tình thân vẫn vậy, Nhị ca Dương Chiếu mặc dù lòng dạ âm hiểm giả dối, nhưng Dương Khai cũng không quản hắn.
Hiện giờ kế hoạch đã thành công, Dương Khai cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại, hắn phải nhanh chóng lui lại.
Nghe được mệnh lệnh của hắn, nhóm Huyết tùy tùng theo tới nhất tề vây quanh Dương Khai, thủ hộ hắn an toàn chuẩn bị rời khỏi.
- Dương Khai, cứu chúng ta!
Thanh âm Diệp Tân Nhu xé ruột gan truyền tới, trong đôi mắt đẹp tỏa ra hào quang khác thường, dường như thấy được hy vọng, nhìn Dương Khai vội vàng la lên.
Nhu , trên mặt một vẻ lãnh đạm.