Vu Thần Kỷ

Chương 262: Thần cung

“Làm tốt lắm! Phong Hành! Về Bồ Phản, rượu ngon nhất, ta mời!”

Cơ Hạo cả người bắn ra đốm lửa điện màu máu, bị chấn động tới mức đầu váng mắt hoa ngửa mặt lên trời cười to, dùng sức hướng bầu trời vung nắm tay của mình.

Hai tay Vũ Mục chống xuống đất, khàn cả giọng mắng: “Từ trên người ta bò dậy lên, khốn kiếp! Lưng của ta, thịt của ta, ai u, thịt của ta mà!”

Cơ Hạo bị một đạo huyết điện của thanh niên Ngu tộc đánh bay, thân thể va đập loạn về phía sau, vừa lúc cắm đầu và vào trên cái lưng đầy đặn của Vũ Mục. Thịt béo toàn thân Vũ Mục đánh tan bảy tám phần lực đánh, nhưng điện quang màu máu tàn sát bừa bãi trên người Cơ Hạo không làm gì được Cơ Hạo, lại giật Vũ Mục chết đi sống lại.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, một mảng lớn da thịt phần eo Vũ Mục cũng đã bị đốt thành than đen, điện quang màu máu nhỏ bé còn đang liều mạng chui vào trong da thịt, huyết điện dẫn động huyết chú ban đầu, hai cái kết hợp cùng một chỗ, bộc phát ra lực sát thương càng thêm đáng sợ.

Làn da Vũ Mục nhanh chóng biến thành một mảng trắng bệch, môi mơ hồ tỏa ra màu đen, đây là dấu hiệu tinh huyết nhanh chóng tiều tụy hư thối.

Cơ Hạo vỗ một cái vào trên người Vũ Mục, một đạo Kim Ô Thần Viêm giống như vật còn sống chui vào thân thể Vũ Mục. Vũ Mục nghiến răng, mặc cho Kim Ô Thần Viêm ở trong cơ thể cấp tốc dâng trào, nơi đi qua huyết khí mục nát nhanh chóng bốc hơi, hóa thành khói màu đen từ trong thất khiếu hắn phun ra.

“Kiên trì thêm một chút! Chờ bọn hắn đuổi kịp!” Cơ Hạo lẩm bẩm trầm thấp, đem lệnh bài trong tay thu lại.

“Chỉ một lần, chỉ một lần thôi đó! Thịt của ta!” Vũ Mục thấp giọng gào thét. Hắn vỗ vỗ vết thương trên lưng, cả mảng lớn máu thịt chưng khô hóa thành bụi đen bay xuống, lộ ra một vết thương to cỡ cái chậu rửa mặt.

Hắn ăn hai viên vu dược bổ sung huyết khí, sau đó nghiến răng tiếp tục theo sơn cốc chạy về phía trước. Thịt béo trên người Vũ Mục theo chạy kịch liệt nhảy lên, vết thương sau lưng không ngừng phun ra mầm thịt đỏ tươi, lượng lớn da thịt mới sinh rất nhanh đã lấp đầy vết thương.

Trong rừng cây, Phong Hành mồ hôi ướt đẫm dùng sức vung nắm tay của mình, nghiến răng nhìn thanh niên Ngu tộc bị nổ đầu thấp giọng cười dữ tợn nói: “Một tên!”

Thần cung trên tay hắn tự xưng tổ truyền, nhưng ngày thường thoạt nhìn thô ráp vô cùng, chỉ là một cành cây bình thường bẻ cong thành trường cung tản mát ra hào quang mỹ lệ nhàn nhạt, thân cung tạo hình cổ xưa, thuần phác biến thành long lanh trong suốt, giống như mỹ ngọc tốt nhất mài thành.

Bình thường thoạt nhìn, giống như ba sợi tơ gai nhỏ bện thành dây cung, giờ phút này giống như gân rồng trong suốt, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, hơn nữa có một u quang cực kỳ thâm thúy lưu động ở trong dây cung.

Mũi tên màu vàng đánh xuyên giáp trụ phòng hộ của thanh niên Ngu tộc, đem đầu của hắn đánh nổ giống như dưa hấu nát cắm thật sâu vào trong lòng đất. Vô số phù văn nhỏ bé màu vàng từ trên mũi tên không ngừng tản mạn khắp nơi, sau khi một phù văn màu vàng cuối cùng tán đi, mũi tên biến thành một mũi tên gỗ bình thường.

‘Bốp’ một tiếng, mũi tên gỗ nổ tung, biến thành nhiều điểm tro tàn xen lẫn trong bùn đất.

Đây là một mũi tên gỗ bình thường nhất, ở Bồ Phản một ngọc tệ có thể mua một ngàn mũi. Đầu mũi tên là tinh cương bình thường chế tạo thành, thân tên là dùng thiết mộc bình thường vót ra. Nhưng Phong Hành sau khi dùng trường cung tổ truyền kia của hắn toàn lực bắn ra một mũi tên, vô số phù văn trên trường cung tự thêm vào ở trên mũi tên, đem mũi tên này biến thành mũi tên nhọn phù văn một đòn có thể xuyên thủng trọng giáp.

“Đòi mạng!” Phong Hành lắc lắc tay, thấp giọng mắng: “Ta hiện tại, một ngày nhiều nhất bắn ra ba mũi tên. Mũi tên thứ tư sẽ mất mạng.”

Hít sâu một hơi, Phong Hành vận đủ trung khí hét lớn: “Chỉ có mỗi rượu thì không được! Này, Cơ Hạo, ngươi bỏ tiền mời ta đi Tàn Hồng quật đi! Nghe nói nơi đó rất thú vị, ta còn chưa từng đi đâu.”

Cơ Hạo cúi mặt, không rên một tiếng hướng phía trước chạy như điên. Tàn Hồng quật? Hắn đương nhiên biết địa phương quỷ quái đó là làm gì, đứa cháu bảo bối Doanh Anh của Doanh Vân Bằng chính là ở Tàn Hồng quật tiết hết tinh khí chết bất đắc kỳ tử.

Vũ Mục thì hàm hậu cười nói: “Tàn Hồng quật à? Nghe nói toàn bộ thức ăn trong đó, đều là máu thịt hung thú cấp Đại Vu chế thành! Muốn đi, Cơ Hạo ngươi nên ngay cả ta cũng mời cùng.”

Man Man xách hai thanh đại chuỳ chạy ở phía trước, sôi nổi giống như bọ chó hưng phấn kêu lên: “Tốt, tốt. Cơ Hạo mời khách, chúng ta cùng đi, cùng đi! Thiếu Ti, chúng ta cùng đi chứ? Tàn Hồng quật? Cái tên này thật thú vị!”

Khuôn mặt Thiếu Ti vốn đã lạnh lùng trở nên càng thêm lạnh lẽo. Nàng hơi nghiêng đầu, hướng phía rừng cây nhìn thoáng qua, lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Man Man, đừng để ý bọn họ nói hươu nói vượn. Hả, đuổi kịp rồi?”

Đám người Cơ Hạo chạy đã đủ nhanh, nhưng tốc độ của đại đội nhân mã Huyết Nguyệt nhất mạch phía sau đuổi giết càng nhanh hơn.

Hơn trăm tinh anh Ngu tộc đã đuổi kịp, đi tới bên người thanh niên Ngu tộc vừa mới bị đánh chết. Bọn hắn đều quát dừng tọa kỵ, mang theo mỉm cười quái dị nhìn đồng bạn đầu phát nổ chết không toàn thây.

Hai chiến sĩ Già tộc còn sót lại quỳ dưới đất, vẻ mặt dại ra nhìn thanh niên Ngu tộc bị đánh chết. Mà các phó binh cùng nô lệ kia thì mặt xám như tro tàn, một đám quỳ dưới đất run run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Theo luật, chủ nhân của các ngươi đã chết, mà các ngươi lại còn sống, các ngươi đều là tội chết.” Một thanh niên Ngu tộc thoạt nhìn địa vị cao nhất, giáp trụ trên người cũng hoa lệ nhất, dưới ánh mặt trời giáp trụ giống như bóng đèn phản xạ ra cả mảng lớn vầng sáng mở miệng.

“Nhưng, đại chiến trước mặt, ta có thể đặc xá tội chết của các ngươi… Nguyện ý hướng ta nguyện trung thành không?” Thanh niên Ngu tộc này mỉm cười hướng hai chiến sĩ Già tộc quỳ dưới đất vươn tay: “Hướng ta nguyện trung thành, ta đặc xá tội của các ngươi, hướng các ngươi cung cấp sự che chở. Mà bọn nô bộc hạ lưu này, bọn hắn cũng có thể sống!”

Từ làn da màu đồng đỏ của hai chiến sĩ Già tộc này liền nhìn ra được, bọn họ là đại chiến sĩ trong chiến sĩ Già tộc, thực lực có thể so với đỉnh phong Đại Vu, loại chiến sĩ cấp bậc này giá trị cực cao, ngày thường muốn thu phục bọn họ là phải trả giá thật lớn.

Nhưng hiện tại, chủ nhân bọn họ nguyện trung thành chết trận, bọn họ lại còn sống, bọn họ đã phạm vào tội chết, bất cứ một quý tộc Ngu tộc nào hướng bọn họ vươn cành oliu, bọn họ đều sẽ không chút do dự cầm chặt.

“Đại nhân tôn quý, chúng ta nguyện ý hướng tới ngài đền đáp toàn bộ sự trung thành và lực lượng!” Hai chiến sĩ Già tộc quỳ dưới đất nhanh chóng hồi phục sinh cơ sức sống. Bọn họ cười nhếch môi, muốn hướng thanh niên Ngu tộc mời chào mình phát ra lời thề nguyện trung thành.

Đại nhân mình nguyện trung thành chết trận, nếu bọn họ cứ như vậy trở về, không chỉ có quân quy Huyết Nguyệt nhất mạch muốn xử tử bọn họ, gia tộc phía sau thanh niên Ngu tộc bị đánh chết cũng sẽ không tha cho bọn họ. Nhưng chỉ cần có một đại nhân Ngu tộc nguyện ý hướng tới bọn họ cung cấp che chở, nguyện ý tiếp nhận bọn họ nguyện trung thành, như vậy tất cả vấn đề đều không có vấn đề!

Loại chuyện này, ở nội bộ Ngu tộc thật sự là quá thường thấy. Không cần nói bọn họ các hộ vệ chiến sĩ và phó binh, nô lệ này, cho dù là thê tử, nữ nhân, chỉ cần một quý tộc Ngu tộc chết trận, đều sẽ có lượng lớn quý tộc Ngu tộc vui vẻ đi tiếp thu tất cả của hắn!

Tất cả cái này, Huyết Nguyệt vĩ đại làm chứng, đều là chuyện quy tắc cho phép!

Thanh niên Ngu tộc cười vô cùng sáng lạn, mà thanh niên Ngu tộc khác thì vạn phần ghen tị nhìn hắn!

Trong rừng cây, Phong Hành một lần nữa kéo trường cung, phun một ngụm máu ở trên dây cung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất