Vu Thần Kỷ

Chương 395: Khí thành

Cuộc giết chóc tàn khốc nháy mắt buông xuống.

Nô lệ dị tộc dáng người thấp bé khô quắt vừa mới lao tới dưới tường thành, cột đá do vu pháp ngưng tụ liền từ trên tường thành đập mạnh xuống. Những cột đá đó dài mười trượng, rộng hai trượng, dày ba trượng, từ trên đầu tường cao tới trăm trượng đập thẳng xuống, giống như một người khổng lồ cầm lấy một viên gạch, hung hăng đập vào trên đầu một đàn kiến lớn.

Khi cột đá đen sì hạ xuống, vu pháp phù văn mặt ngoài cột đá lấy hàng ngàn để tính lóe lên, những phù văn này khiến cột đá trở nên càng thêm nặng nề, càng thêm chắc chắn, tốc độ hạ xuống nhanh hơn, lực sát thương tự nhiên cũng sẽ trở nên càng thêm đáng sợ.

Mấy chục nô lệ dị tộc xông vào dẫn đầu bị cột đá đánh trúng, trong tiếng xương gãy chói tai, cột đá vỗ thẳng xuống mặt đất.

Trong tiếng ‘Ong ong’, cột đá chậm rãi nâng lên, trên mặt đất có thêm mấy chục đống máu thịt hỗn độn, lượng lớn máu tươi phun ở trên tường thành, để lại cho tường thành một mảng lớn dấu vết dơ bẩn.

Chiến sĩ dị tộc thét chói tai lao về phía trước, trên một đoạn tường thành này, mấy chục cột đá không ngừng hạ xuống, dâng lên, nâng lên, hạ xuống.

Tiếng đánh ‘Phành phành’ không dứt bên tai, trong chớp mắt hơn một ngàn nô lệ dị tộc bị cột đá đập thành bánh thịt. Nhưng các nô lệ dị tộc này cũng đã ở trước khi chết, ở mặt ngoài cột đá dán lên lượng lớn phù thạch ra từ tay Tu tộc.

Đầu con thuyền khổng lồ xa xa, một lão nhân Tu tộc cầm trong tay pháp trượng hắc ngọc chế thành nhẹ nhàng vung, gần trăm miếng phù thạch trên mấy chục cột đá nổ tung, chợt nghe một chuỗi tiếng nổ truyền đến, toàn bộ cột đá đều bị nổ thành phấn, lượng lớn hòn đá bắn tung tóe, lại có mấy trăm chiến sĩ dị tộc rú thảm ngã xuống trong vũng máu.

“Xem tên!” Ở bên, một luồng sáng hiện lên, bóng người Phong Hành lắc lư rồi lại biến mất.

Trên đầu thuyền lão nhân Tu tộc thét lớn một tiếng, mấy cái ngọc phù giắt bên hông hắn đồng thời nổ tung, chín màn ánh sáng bao lấy thân thể hắn, một mũi tên vốn hướng con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn bắn tới, nhưng sau khi xuyên thấu chín tầng màn ánh sáng, quỹ tích mũi tên bị lệch, bắn thủng vai trái hắn mang theo thân thể hắn bay ngược về phía sau.

Nổ ‘Keng’ một tiếng, mũi tên đáng sợ sau khi xuyên thấu bả vai lão nhân Tu tộc, lại bắn thủng trọng giáp của một chiến sĩ Già tộc phía sau hắn, đem hai người như xiên thịt nướng xâu lại ở cùng chỗ.

“Cẩn thận, kẻ địch có tiễn thủ rất đáng sợ!” Vài chiến sĩ Già tộc khiêng trọng thuẫn sải bước chạy tới, vội vàng đem lão nhân Tu tộc này bảo vệ ở phía sau.

Kiền Phách ở trên đầu thuyền một bên nhìn mà khóe mắt giật giật. Đây là một vị phù sư Tu tộc duy nhất của quân đoàn dưới trướng hắn, là quân đoàn cung phụng hắn trả giá cực cao mới thuê thành công. Vừa mới giao chiến, vị phù sư này đã thiếu chút nữa ngã xuống ở dưới tên bắn lén của kẻ địch, trong lòng Kiền Phách chợt bốc lên lửa giận.

“Toàn lực tiến công, không cần để ý tới Kiền Đàm chết sống.” Kiền Phách đè thấp thanh âm: “Vì vinh dự gia tộc, hắn nên chết trận, mà không nên bị kẻ địch bắt sống. Làm huynh đệ của hắn, ta rất vui vẻ khiến vinh quang cá nhân của hắn trở nên hoàn mỹ không tỳ vết!”

Kiền Phách ra lệnh một tiếng, trên sàn thuyền của trên trăm cự hạm đồng thời truyền đến tiếng gầm rú nặng nề, cự nỏ chấn động, mấy ngàn mũi tên nỏ cực lớn gào thét hướng đầu tường doanh trại bắn tới.

Trên tường thành của nhân tộc hiện lên mấy phù văn cực lớn, một đạo vu pháp kết giới màu vàng đất phun ra, chắn trước những mũi tên nỏ cực lớn này. Tiếng đánh nặng nề không dứt bên tai, kết giới nổi lên vô số gợn sóng, cự nỏ bùng nổ, cả mảng lớn phù văn màu máu phun xuống, kết giới màu vàng đất dày cả trượng không ngừng bị suy yếu, sau đó không ngừng khôi phục.

Kết giới không ngừng chấn động, nô lệ dị tộc dưới tường thành đã như con khỉ mượn dùng thang người leo lên. Bọn hắn hò hét quái dị xông lên tường thành, động tác đầu tiên chính là từ bên hông lấy ra phù thạch do mỹ ngọc chạm khắc thành, dùng hết toàn lực đem chúng nó đặt ở trên vu pháp kết giới của nhân tộc.

Cơ Hạo chưa ra tay, mà là nhìn đám dị tộc nô lệ kia quên cả sinh tử lao lên tường thành.

Chiến sĩ nhân tộc phía sau hắn cầm trường mâu đại phủ, toàn lực đâm, chặt chém. Nơi đi qua những nô lệ dị tộc chiều cao chỉ tới bên hông chiến sĩ nhân tộc đó giống như cỏ dại dưới lưỡi liềm bị dễ dàng thu gặt, máu tươi từ trong tứ chi tàn phá phun ra, lượng lớn chân tay cụt rải đầy đất.

Nhưng càng nhiều nô lệ dị tộc điên cuồng lao lên, hung hãn không sợ chết xông lên.

Đứng ở phía sau đội ngũ ngón tay Vũ Mục khẽ động, muốn phóng thích vu độc. Cơ Hạo lập tức cảm nhận được Vũ Mục xúc động, vội vàng quay đầu hướng hắn lắc lắc đầu. Vũ Mục nhếch miệng cười, lấy ra một miếng thịt nướng cắn xé từng ngụm từng ngụm, dừng xúc động ra tay.

Hai thanh niên Ngu tộc đem mũi tên đầu vai phù sư Tu tộc bị thương nhổ xuống, lão nhân Tu tộc đó đau đến mức tóc tai chòm râu đều đã hoa râm khàn giọng rú thảm. Đơn giản xử lý vết thương một phen, phù sư Tu tộc đứng dậy, cẩn thận nương mấy khối trọng thuẫn che chắn thân thể, nheo mắt hướng doanh trại nhân tộc nhìn quét.

“Không thích hợp, chiến bảo quy mô này, ít nhất nên có mười vạn nhân tộc dân bản xứ đóng.” Phù sư Tu tộc rất có chút kinh nghiệm tác chiến lẩm bẩm: “Nhưng bọn hắn chỉ đưa ra hơn một người! Hơn nữa tất cả đều là chiến sĩ cận chiến cấp thấp nhất! Cung tiễn thủ của bọn hắn đâu? Vu tế của bọn hắn đâu? Quân giới cỡ lớn của bọn hắn đâu? Phi hành kỵ binh của bọn hắn đâu? Trọng kỵ binh của bọn hắn đâu? Bọn chiến thú đáng sợ cổ quái của bọn hắn đâu?”

“Rất trống trải!” Phù sư Tu tộc hướng Kiền Phách đứng ở một bên kêu lên: “Tướng quân, chiến bảo của bọn hắn phi thường trống trải.”

Kiền Phách nheo mắt, trong mắt lóe ra huyết quang, nhìn chằm chằm thành trại không nói một lời.

Phù sư Tu tộc cười một tiếng quái dị, hắn sờ sờ vết thương trên đầu vai, nghiến răng cả giận nói: “Cũng sắp một ngàn năm rồi, ta cho tới bây giờ chưa từng bị thương. Dân bản xứ chết tiệt, bọn chúng nhất định phải trả giá đắt.”

Năm con mắt lóe ra huyết quang trên gương mặt chớp một cái, phù sư Tu tộc giơ lên pháp trượng trong tay: “Nghe nói, phía nam Xích Phản sơn, lãnh địa của bọn dân bản xứ này rất màu mỡ. Có rất nhiều thành trì, vô số thôn trang, vô số mỏ quặng, vô số mỹ nữ cùng tài phú…”

Kiền Phách lạnh lùng mở miệng nói: “Công phá phòng tuyến này, những thứ đó đều là của chúng ta. Ngài, sẽ nhận được một phần rất dày!”

Phù sư Tu tộc cười một tiếng dữ tợn, năm ngón tay của tay trái chợt chộp, liền nghe thấy một chuỗi tiếng nổ truyền đến, phù thạch bị những nô lệ dị tộc kia quên cả sinh tử ném ở trên tường thành không ngừng phát nổ, lượng lớn lực lượng phù văn vặn vẹo bốn phía, vu pháp kết giới dày nặng màu vàng đất trên tường thành lập tức trở nên vặn vẹo mỏng manh, nhiều chỗ như sương mù lúc nào cũng có thể tiêu tán.

Lại là một đợt tên nỏ bắn nhanh đến, kèm theo tiếng nổ đáng sợ, vu pháp kết giới ầm ầm vỡ nát, một đợt trên trăm mũi tên nỏ quét ngang đầu tường, mấy chục chiến sĩ nhân tộc kêu đau một tiếng, bị mũi tên nỏ bắn thủng thân thể.

Mũi tên nỏ to lớn phát nổ, chiến sĩ nhân tộc bị bắn trúng bị nổ tan xương nát thịt. Mũi tên nỏ trào ra phù văn màu máu nhanh chóng nổ mạnh, cả một đội ngàn người bị phù văn màu máu phát nổ bao trùm nổ cho máu thịt bay tứ tung.

Sau khi vụ nổ của mũi tên nỏ kết thúc, đội chiến sĩ nhân tộc ngàn người này tất cả đều ngã xuống đất, bọn họ hít từng ngụm từng ngụm khí, cấp tốc điều động tinh khí khôi phục vết thương. Vết thương của bọn họ nhanh chóng cựa quậy, tứ chi tàn phá cũng đang nhanh chóng mọc lại.

Nhưng thương thế bọn họ quá nặng, trong ngắn ngủn vài hơi thở thương thế bọn họ khỏi hẳn, nhưng cũng hao tổn lượng sinh mệnh tinh khí khổng lồ của bọn họ.

“Mang theo tù binh, rút lui!” Cơ Hạo vung tay, kéo bàn tay nhỏ của Man Man nhảy xuống khỏi tường thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất