Vu Thần Kỷ

Chương 461: Thi đạo nhân

Trước đại điện thảo luận chính sự một mảng hỗn loạn, sắc mặt Cao Đào xanh mét vọt ra, lớn tiếng quát lớn tra rõ việc này.

Sắc mặt Tự Văn Mệnh cũng khó coi đến cực điểm, ngay tại trước đại điện thảo luận chính sự quan trọng nhất của Bồ Phản, ở yếu địa trung tâm trái tim yếu hại của liên minh bộ lạc nhân tộc, mấy trăm trưởng lão phạm trọng tội phản nghịch đều nhịp dùng một loại phương thức quỷ dị ngã xuống, cái này không thể nghi ngờ là một bạt tai hung hăng vả trên mặt ở toàn bộ ‘nhân tộc’.

Trưởng lão đến từ các bộ tộc cũng sắc mặt biến thành màu đen, một đám lửa giận ngập trời liên tục tuyên bố mệnh lệnh, lệnh cưỡng chế tinh nhuệ trong tộc rải ra khắp nơi, tra rõ tất cả người bộ dạng đáng ngờ ở Bồ Phản.

Cơ Hạo không nói gì lắc đầu, lộn xộn như vậy, ngay cả kẻ địch rốt cuộc là ai cũng chưa làm rõ, tra rõ? Ngươi tra rõ như thế nào?

Bên tai đột nhiên có thanh âm A Bảo truyền đến, Cơ Hạo vội xoay người, liền nhìn thấy A Bảo đứng ở dưới một cây đại thụ ngoài trăm trượng, sắc mặt trầm như nước, quanh thân mơ hồ có một tầng thanh quang kỳ dị quanh quẩn.

Cơ Hạo vội vàng đi qua. A Bảo tóm chặt tay Cơ Hạo, tay áo vung lên, mang theo Cơ Hạo liền như một làn khói cấp tốc đi xa. A Bảo đạo pháp thần thông sâu không lường được, tay áo quay cuồng, trong một bước đã bước ra trên vạn dặm, Cơ Hạo chỉ cảm thấy trước mắt lóe ra quang ảnh, không bao lâu hai người đã rời khỏi Bồ Phản, tiến vào trong một mảng dãy núi kéo dài phía tây.

Đột ngột, phía trước một ngọn núi dốc đứng, cuồng phong thổi qua, gió từ giữa mấy khối đá núi lởm chởm xuyên qua, phát ra tiếng vang thê lương như sói hoang tru. Nhưng trong gió núi mạnh mẽ như vậy, một làn khói tim xông thẳng tắp lên trời cao, mặc cho gió núi thổi lại không chút sứt mẻ.

Đỉnh núi cách mặt đất vạn trượng, một cái lư hương ba chân bạch ngọc to bằng đầu người đặt ở trên một tảng đá lớn, trong lư hương cắm ba cây nhang nhỏ long lanh như tuyết, một làn khói màu tím đang từ trong lư hương này phun ra.

Khói tím như mũi tên lao thẳng lên trời cao, mùi thơm thoang thoảng tản ra, trong mùi thơm lộ ra một sự thánh khiết cùng trang nghiêm to lớn, khiến đỉnh núi như tiên cảnh phúc địa, như mỗi một khối đá đều lộ ra một mảng ánh sáng kỳ dị.

A Bảo mang theo Cơ Hạo một bước lao tới đỉnh núi, cảm thụ được loại không khí kỳ dị thánh khiết cùng trang nghiêm đó ở chung quanh, A Bảo cười lạnh nói: “Sư đệ, về sau nhớ, nếu ở vùng khỉ ho cò gáy, đụng tới loại địa phương trang nghiêm nghiêm túc, thánh khiết thanh tịnh này, vậy đó là có người đang phá rối.”

Cơ Hạo nghiêm nghị gật gật đầu. Bên kia đám người Doanh Vân Bằng vừa ngã xuống, A Bảo lại đột nhiên mang theo mình đến đến nơi đây, rất hiển nhiên, bọn Doanh Vân Bằng chết và lư hương này không thoát được quan hệ.

Nhưng đỉnh núi một mảnh đất bằng phẳng ước chừng phạm vi trăm trượng, trống rỗng không nhìn thấy ai.

Trong gió núi gào thét, chỉ có lư hương bạch ngọc nho nhỏ này đứng sừng sững ở trên một khối đá núi. Khói tím bốc lên, toàn bộ đỉnh núi đều tràn ngập một khí tức tường hòa, an bình, ấm áp, thư thái.

Cơ Hạo hít sâu một hơi, hai mắt lóe ra hào quang màu đỏ vàng, Kim Ô Thần Mâu mở ra, hướng bốn phía nhìn lướt qua.

Liếc một cái, Cơ Hạo liền phát hiện ở trên đất bằng phẳng trước lư hương, như có một mảng không khí mơ hồ vặn vẹo, hắn không nói hai lời búng ngón tay, ‘Ông’ một tiếng Cửu Long Hỏa Châu bắn nhanh ra, mang theo mảng lớn ánh lửa nện thật mạnh ở trên mảng không khí vặn vẹo kia.

Một ngón tay khô gầy như củi, làn da óng ánh như đá quý, xuyên thấu qua làn da trong suốt có thể nhìn thấy xương khớp màu vàng đột ngột từ trong một mảng không khí đó điểm ra, một đầu ngón tay nhẹ nhàng bâng quơ búng ở trên Cửu Long Hỏa Châu.

‘Keng’ một tiếng vang lớn, Cửu Long Hỏa Châu bị lực lượng khổng lồ đánh bay xa mấy ngàn trượng, một luồng nguyên thần Cơ Hạo bám vào ở trên Cửu Long Hỏa Châu rung mạnh, lực cắn trả làm nguyên thần hắn chấn động, trước mắt biến thành màu đen từng đợt, thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống đất.

Mảng không khí vặn vẹo kia dần dần tản ra, lộ ra một nam tử trung niên gầy da bọc xương, thân khoác áo vải rách nát.

Nam tử trung niên thoạt nhìn chính là một bộ khung xương có thể hoạt động, trên bộ xương khô quắt căng một tầng da. Nhưng làn da hắn trơn bóng như ngọc, làn da trong suốt lúc nào cũng phóng ra ánh sáng như lưu ly. Xuyên thấu qua làn da trong suốt, có thể nhìn thấy xương khớp hắn như vàng ròng đúc thành, lục phủ ngũ tạng rất giống đá quý điêu khắc thành, từng khối từng khối lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt.

Càng làm người ta kinh hãi hơn là đầu của hắn.

Làn da đầu hắn là trong suốt, xương sọ hắn cũng là bán trong suốt. Ở trong xương sọ hắn không thấy óc, mà là một vũng chất nhầy màu vàng, trong chất nhầy không ngừng lóng lánh ánh vàng mờ nhạt, một đứa bé to bằng nắm tay, bộ dạng trắng trẻo nõn nà ngồi xếp bằng ở trên một đóa hoa sen, đang híp mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo cười lạnh.

Sinh ra bộ dáng ‘người’ như thế?

Cơ Hạo rùng mình, người như vậy nếu nửa đêm đụng phải, cho dù người lớn mật nữa cũng sẽ bị dọa đến gặp ác mộng!

Hình tượng như vậy thật sự là quá mức dữ tợn đáng sợ, nhưng toàn thân người này đều có một làn hương thoang thoảng ấm áp lộ ra, quanh thân lộ ra một khí tức to lớn trang nghiêm thần thánh, thậm chí cho người ta một loại lực hấp dẫn ấm áp tương tự với trong lòng mẫu thân.

Hắn tuy bộ dạng quái dị, nhưng nhìn kỹ bộ dáng hắn, gia hỏa này lại cho người ta một loại mị lực quái dị nhịn không được muốn quỳ bái.

Cơ Hạo nhìn chằm chằm đối phương, đột nhiên hung hăng cắn một cái ở trên đầu lưỡi mình. Đầu lưỡi bị cắn rách, lượng lớn máu tươi chảy ra, đau đớn khiến thần trí có chút mơ hồ của Cơ Hạo chợt tỉnh táo, hắn không dám nhìn đối phương nữa, nhanh chóng chếch đi ánh mắt.

“Thi đạo hữu!” A Bảo hướng đối phương chắp tay, lạnh giọng cười nói: “Những môn nhân đó của ngươi vô dụng, lần này rốt cục gọi đạo hữu tự mình ra tay?”

“Bảo đạo nhân!” Hai tay Thi đạo nhân giao nhau đặt trước ngực, mặt không biểu cảm nhìn A Bảo: “Mọi người, nước giếng không phạm nước sông. Ngươi quản chuyện của ta làm gì? Ta làm cái gì, chẳng lẽ còn cần hướng ngươi tấu rõ hay sao?”

A bảo cười lạnh nói: “Vừa rồi ngươi lấy bí chú điều khiển đám người Doanh Vân Bằng, muốn thừa dịp tiểu sư đệ nhà ta tới gần làm cái gì?”

Hắn chỉ vào Thi đạo nhân quát lạnh nói: “Ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì đều không quan hệ với ta, nhưng ngươi muốn tính kế đệ tử bổn môn, trước sờ sờ cổ mình, có thể chống đỡ được uy lực một kiếm của tổ sư bổn môn hay không.”

Thi đạo nhân cười cười rất khó coi, thản nhiên nói: “Thật ra cũng không coi như tính kế, chỉ là muốn để họ trước khi chết hét lớn một tiếng là bị tiểu sư đệ nhà ngươi ép phản loạn. Nhưng Bảo đạo nhân ngươi đã có đại pháp lực, phá bí chú của bần đạo, việc này kết thúc ở đây.”

Sau lưng Cơ Hạo toát mồ hôi lạnh một phen, hung hăng trừng mắt nhìn Thi đạo nhân một cái.

Vừa rồi trong bất tri bất giác, A Bảo cùng đạo nhân quái dị này vậy mà đã ngầm giao thủ một lần?

Ngẫm lại xem, nếu vừa rồi Cơ Hạo ở đây, mấy trăm trưởng lão phản loạn bọn Doanh Vân Bằng đột nhiên cùng cất tiếng rống to, rít gào là Cơ Hạo ép bọn họ phản! Không chỉ có Cơ Hạo có phiền toái, ngay cả Tự Văn Mệnh luôn đối với Cơ Hạo chiếu cố có thừa, thậm chí là Đế Thuấn vừa phong thưởng Cơ Hạo đều sẽ có phiền toái cực lớn.

Chuyện này nếu xử lý không tốt, thậm chí có thể dẫn phát Đế Thuấn và đại bộ tộc bên dưới quyết liệt, dẫn tới cả nhân tộc lâm vào trong rung chuyển.

Cơ Hạo nghiến răng cười lạnh nói: “Tốt, thủ đoạn tốt!”

Thi đạo nhân cười nhẹ, đột nhiên vươn một ngón tay, thẳng tắp hướng Cơ Hạo ấn xuống một chỉ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất