Vu Thần Kỷ

Chương 672: Hoành hành

Lực đánh đáng sợ khiến thành trì Chúc Dung Thiên Mệnh hao phí vô số sức người sức của kiến tạo kịch liệt chấn động, trên đồng bằng bốn phía bị chấn động tao ra vô số vết rách thật lớn. Nham thạch nóng chảy sôi trào từ trong chiến hào thật sâu lao ra, một đường ùa vào trong những vết nứt đó, hỏa diễm thần phù vốn hoàn chỉnh dần dần có dấu hiệu sụp đổ.

Chín mươi chín tầng hỏa diễm kết giới do lửa khác nhau ngưng tụ thành sụp đổ, lửa sụp đổ giống như nước chảy hướng bốn phía trút xuống.

Lửa đáng sợ chảy đến trên đồng bằng, đại địa cháy khô liền bốc cháy, đá, cát, đất, tất cả có thể cháy và không thể cháy đều bị dẫn cháy, sau đó ở trong ánh lửa biến thành từng làn khói mỏng lao lên bầu trời.

Đám đông hỏa thi đứng ở trên tường thành còn chưa phát hiện kẻ địch, đã bị núi băng nổ phóng ra khí lạnh đáng sợ đông cứng. Hỏa thi lấy ngàn vạn để tính bị khối băng thật dày phong ấn, theo đại địa chấn động, những hỏa thi đó đột nhiên vỡ vụn, nổ thành vô số vụn băng thật nhỏ.

Bàn Hi mặt không biểu cảm đạp ngọn núi cuối cùng dần dần bay tới, khi cách thành trì còn không đến trăm dặm, Bàn Hi chỉ tay, ngọn núi thật lớn chợt co lại. Ở trong quá trình co lại, đất đá tạo thành ngọn núi biến thành một mảng điện tương dinh dính, điện tương thể tích khổng lồ cấp tốc hướng vào phía trong sụp đổ, cuối cùng biến thành một viên điện to bằng đầu kim.

Bàn Hi búng ngón tay, ánh điện nhỏ như đầu kim mang theo một tia sáng nhỏ bé chói mắt, nhanh như tia chớp bắn vào trong thành.

“To gan!” Thi đạo nhân hét một tiếng giận dữ, hai tay hắn hướng về phía trước nặng nề đẩy ra.

Hư không phía trước tia điện mấp máy một trận, hai bàn tay cao khoảng ba trượng, cả vật thể vàng chói mắt như hoàng kim ngưng tụ thành từ trong hư không vặn vẹo vỗ ra. Hai bàn tay to lớn hướng vào phía trong hợp lại, nặng trịch đem ánh điện kẹp trong tay.

Vang lên ‘Ông’ một tiếng, cả mảng lớn ánh điện giống như giao long sụp đổ, bàn tay cực lớn ở trong ánh sáng chói lóa màu lam bạc biến thành một mảng trong suốt, điện tương khủng bố hướng bốn phía khuếch tán ra từng vòng một. Nơi đi qua vô số hỏa thi hóa thành tro bụi, không ngừng nổ thành từng đám mây lửa màu đỏ.

Theo tiếng kêu thê lương, hai đại thủ ấn Thi đạo nhân đánh ra bị điện tương xé thành phấn. Hắn rụt tay, trên hai bàn tay bản thể dày đặc vô số vết thương sâu có thể thấy được xương, từng làn khói mỏng nóng cháy không ngừng từ trên bàn tay hắn toát ra.

“Tay của bần đạo!” Thi đạo nhân và Bát Khâu Già đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ quỷ dị, nhìn chằm chằm bàn tay hắn.

Ở Bàn Cổ thế giới, Thi đạo nhân cũng thuộc loại người có tiếng trong hồng hoang, bản thân còn có đại thần thông kinh thiên động địa, sau khi bái vào môn hạ Hoa đạo nhân, càng được Hoa đạo nhân truyền thừa đại đạo, tu một thân đạo pháp không thể tưởng tượng. Cái khác không đề cập tới, chỉ riêng cường độ thân thể hắn đã hơn xa Vu Đế nhân tộc, cho dù là thiên địa thần khí, thậm chí công đức linh bảo bình thường cũng không phá nổi thân thể hắn.

Nhưng Bàn Hi dùng thủ đoạn vô cùng kì diệu, đem một ngọn núi lớn hóa đất đá thành điện tương, một chút điện tương áp súc cao độ bắn nhanh, thế mà lại thoải mái phá vỡ thân thể cường hãn của Thi đạo nhân.

“Nữ nhân này lai lịch thế nào?” Bát Khâu Già biết rõ thân thể Thi đạo nhân mạnh mẽ đáng sợ, thậm chí Thi đạo nhân có thể xưng là tồn tại thân thể số một trong đồng môn của hắn, thật sự đạt tới cấp độ kim cương viên mãn, không thể phá vỡ.

Một đòn tùy tay của Bàn Hi có thể đả thương Thi đạo nhân, thần thông pháp lực của nàng cường hãn bao nhiêu mới có thể làm được?

Thi đạo nhân nhảy dựng lên, hắn nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Bàn Hi, trên hai tay lóe ra Tịch Diệt Thần Quang xám trắng. Từng tia ánh điện màu lam bạc còn sót lại không ngừng bị Tịch Diệt Thần Quang tinh lọc sau đó cắn nuốt hết.

“Nữ đạo hữu, xin hỏi tôn tính đại danh?” Thi đạo nhân trầm mặt nhìn chằm chằm Bàn Hi. Một cái bồ đoàn xám xịt lặng yên hiện lên ở dưới chân hắn. Từng làn khí xám hỗn độn từ trong bồ đoàn phun trào ra, hóa thành một đám mây màu xám dạng cỏ linh chi đem hắn bảo vệ ở chính giữa.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cắt nát ả cho ta!” Chúc Dung Thiên Mệnh hổn hển kêu lên.

Hắn hao phí tâm lực lớn như vậy, tiêu phí nhiều thời gian như vậy, thúc đẩy nhiều dân bản xứ như vậy, thật không dễ gì mới xây dựng được thành trì chắc chắn. Thế mà còn chưa nhìn thấy mặt một tên dị tộc, đã bị một đòn của Bàn Hi công phá.

Nhưng ngay trước khi Bàn Hi đột kích, hắn còn đang cùng đám người Bát Khâu Già và Thi đạo nhân tâng bốc nhau, thổi phồng phòng ngự của thành trì này là kiên cố không thể phá vỡ cỡ nào. Lời huênh hoang còn đang quanh quẩn bên tai, Bàn Hi lại đột nhiên đột kích, một đòn phá vỡ chín mươi chín tầng hỏa diễm kết giới, đây quả thực là một bạt tai hung hăng tát ở trên mặt hắn. Chúc Dung Thiên Mệnh làm sao nhẫn nhịn được?

Tiếng gầm gừ trầm thấp truyền đến, mấy chục Vu Đế Hỏa Lân tộc bị Chúc Dung Thiên Mệnh thu phục chân đạp mây lửa xông lên bầu trời.

Vu Đế Hỏa Lân tộc, huyết mạch thượng cổ nhân tộc và hỏa kỳ lân hỗn huyết sinh sản, không phải người hay thú, lại có chiến lực đáng sợ, ở dưới điều kiện tiên quyết tu vi ngang nhau, Vu Đế Hỏa Lân tộc là chiến sĩ cường đại liên minh bộ lạc nhân tộc ít ỏi có thể chính diện đối kháng tinh anh Già tộc, đơn đả độc đấu với bọn hắn.

Có thể được Chúc Dung Thiên Mệnh mang đến Bàn Hi thế giới tham gia đánh cược sinh tử, các Vu Đế Hỏa Lân tộc này mỗi người đều là hảo thủ đứng đầu, mỗi người đều có thể đơn đấu ba năm Vu Đế nhân tộc bình thường tu vi tiêu chuẩn tương đương.

Mây lửa quay cuồng, các Vu Đế Hỏa Lân tộc thấp giọng rít gào, giống như một đám dã thú phát cuồng lao về phía Bàn Hi.

Giáo đồng xanh tạo hình phong cách cổ xưa dày nặng kéo theo các ánh lửa, phát ra tiếng thú rống trầm thấp hung hăng đâm về phía Bàn Hi, mấy chục cây giáo đồng xanh đồng thời cắt, các Vu Đế Hỏa Lân tộc kia thật sự dựa theo mệnh lệnh của Chúc Dung Thiên Mệnh, muốn cứng rắn cắt nát Bàn Hi.

Trong đôi mắt tối như mực không thấy chút tròng trắng mắt của Bàn Hi hiện lên một luồng u quang, nàng không nhúc nhích lơ lửng ở giữa không trung, mặc cho những cây giáo đồng xanh uy lực thật lớn kia hung hăng đánh vào trên thân mình.

Tiếng vang lớn ‘Leng keng’ không dứt bên tai, các Vu Đế Hỏa Lân tộc trong nháy mắt hướng Bàn Hi đánh ra mấy vạn đòn. Mấy chục người liên thủ công kích giống như sóng thần, kéo dài không dứt rơi ở trên người Bàn Hi.

Ánh lửa bắn ra, đốm lửa văng loạn, thân thể Bàn Hi không nhúc nhích, mấy chục Vu Đế Hỏa Lân tộc tiến công thế mà không thể lay động nàng mảy may.

Trên làn da trắng nõn non mịn của Bàn Hi không thấy chút vết thương. Giáo đồng xanh Hỏa Lân tộc từ thượng cổ truyền thừa xuống sắc bén vô cùng, lại không cách nào cắt qua chút da của Bàn Hi. Tương phản trên những cây giáo đồng xanh này xuất hiện vô số vết nứt nhỏ, lực phản chấn của thân thể Bàn Hi trực tiếp làm bị thương nặng những thần binh lợi khí kia.

“Thật cứng!” Một Vu Đế Hỏa Lân tộc ngơ ngác nhìn Bàn Hi khàn giọng kinh hô.

Trong nháy mắt tiếp theo đôi tay Bàn Hi nhẹ nhàng vẫy một cái, hai tay của nàng kéo theo mấy chục dải tàn ảnh, nhẹ nhàng bâng quơ đánh ở trên thân các Vu Đế Hỏa Lân tộc. Chợt nghe một tiếng nổ trầm thấp, thân thể mạnh mẽ tuyệt luân của mấy chục Vu Đế đồng thời nổ tung.

Sau đó thì không còn gì, thân thể những Vu Đế kia nổ tung, không còn chút dấu vết lưu lại.

Không có máu thịt tàn phá, không có tóc tàn phá, không có bất cứ dấu vết nào lưu lại, bọn họ cứ như vậy bị Bàn Hi nhẹ nhàng một quyền đánh hóa thành tro bụi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất