Vu Thần Kỷ

Chương 878: Thầy trò liên thủ

‘Bổ con mẹ nó -’!

Lời này thô lỗ, nhưng nâng cao tinh thần trút giận thì rất đã nghiền, làm Cơ Hạo có một loại tư vị khoái hoạt một lời ra khỏi miệng tư âm tráng dương.

Cả thảy một trăm linh bảy tên thân ngoại hóa thân của Mộc đạo nhân từ bốn phương tám hướng vây đến. Bọn họ, hoặc là nói ‘hắn’ nghe được rõ lời Cơ Hạo nói. Cơ Hạo dùng là văn đường phố kiếp trước, nhưng Mộc đạo nhân đại năng như thế, có được thần thông sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng, hắn nghe được lời Cơ Hạo nói, ngay lập tức hiểu tất cả ẩn ý trong lời của y.

Khuôn mặt một trăm linh bảy Mộc đạo nhân từng đợt xám ngắt, xanh lét như cải trắng mốc meo.

Nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, một Mộc đạo nhân búng ngón tay, nhiều điểm bích quang từ đầu ngón tay lão phun ra, bích quang ngưng tụ thành trận pháp phù văn long lanh trong suốt như ngọc bích điêu khắc thành, nhanh chóng kết thành một tòa truyền tống pháp trận to bằng đầu người.

Một tiếng tụng kinh văng vẳng như có như không từ xa xôi truyền đến, trong pháp trận một mảng bích quang lao ra, một viên bồ đề tử bên trong mơ hồ có hơn một ngàn đường màu vàng quấn quanh từ pháp trận lao ra, đón gió nhoáng lên một cái liền hóa thành lại một tên Mộc đạo nhân nữa.

Cả thảy một trăm lẻ tám gã Mộc đạo nhân vây quanh thầy trò hai người Cơ Hạo, bọn họ đồng loạt hướng Vũ Dư đạo nhân chắp tay hành lễ, cười dài nói: “Vũ Dư đạo hữu, lần trước ban thưởng hậu hĩnh, bần đạo rất không phục, hôm nay xin tiếp tục chỉ giáo.”

Vị Mộc đạo nhân nọ thông qua truyền tống pháp trận đến nơi đây vung tay áo, chậm rãi từ trong tay áo rút ra một cành cây thần quang năm màu quấn quanh, bên trên rậm rạp khảm đầy lưu ly, bảo châu, mỹ ngọc, xà cừ các loại bảo vật.

“Vũ Dư đạo hữu, ngươi đem chứng đạo chí bảo biến thành phân thân đưa tới nơi này, sợ là có chút không quá thỏa đáng.”

Cành cây năm màu trong tay nhẹ nhàng run rẩy, bảo bối bảy màu được khảm ở trên cành cây đồng loạt phóng ra thần quang loá mắt, vị Mộc đạo nhân này mắt lộ kỳ quang nhìn Vũ Dư đạo nhân, nhẹ nhàng nói: “Nếu bần đạo hôm nay khiến phân thân này của đạo hữu ngã xuống ở đây, sợ là đạo hữu khổ công một lượng kiếp sẽ trôi theo dòng nước.”

Cơ Hạo kinh ngạc nhìn về phía Vũ Dư đạo nhân, thấp giọng kinh hô một tiếng ‘Sư tôn’.

Đến nơi đây thế mà không phải bản tôn Vũ Dư đạo nhân, mà là chứng đạo chí bảo của hắn dung hợp một tia chân linh biến thành phân thân. Loại chí bảo phân thân này so với thân ngoại hóa thân của Mộc đạo nhân cường đại hơn rất nhiều, dù sao bản thể hắn là một món chứng đạo trọng khí mạnh mẽ dị thường.

Nhưng nơi này có một trăm lẻ tám thân ngoại hóa thân của Mộc đạo nhân, uy lực bọn họ liên thủ, Cơ Hạo thật sự không dám phỏng đoán bừa.

Vũ Dư đạo nhân bỏ hồ lô rượu trong tay, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng búng bảo kiếm màu xanh trong tay phải. Một tiếng vang thanh thúy từ từ nổi lên, từng mảng thủy quang nhộn nhạo trên lưỡi kiếm, trong thủy quang mơ hồ có thể thấy được nhiều điểm thanh bình ẩn hiện, một kiếm ý linh động tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc, lại lộ ra lãnh ý thấu xương từ trên lưỡi kiếm dần sinh ra.

“Không sao, không sao, vẻn vẹn một trăm lẻ tám khối gỗ mục, không làm gì được vi sư.” Vũ Dư đạo nhân nheo mắt khẽ cười nói: “Cơ Hạo đồ nhi, hôm nay thầy trò chúng ta liên thủ, cho ngươi kiến thức một chút…’Vô thượng thần công’ của đại năng đỉnh cấp hồng hoang!”

Nói bốn chữ ‘Vô thượng thần công’, Vũ Dư đạo nhân người thân phận như thế, cũng nhịn không được giọng điệu quái dị kéo dài thanh âm, bất cứ ai cũng có thể nghe hiểu ý tứ hàm xúc trào phúng, khinh thường khó có thể che dấu trong lời nói đó của hắn.

Mộc đạo nhân chợt biến sắc. Nếu là Cơ Hạo mở miệng công kích hắn, Mộc đạo nhân có lẽ sẽ không tức giận. Đối với Mộc đạo nhân mà nói, Cơ Hạo chẳng qua là tồn tại như con kiến, bị con kiến mắng vài câu, tùy tay bóp chết là được, căn bản không cần thiết nổi giận.

Nhưng bị Vũ Dư đạo nhân đại năng đỉnh cấp cùng giai công kích, cười nhạo, Mộc đạo nhân chỉ cảm thấy mất hết cái mặt mũi già này.

Hơn nữa hắn vừa mới bị Cơ Hạo chém rách da đầu bộ dáng chật vật bị Vũ Dư đạo nhân bắt gặp, loại chuyện mất mặt xấu hổ này… Nếu không thể đòi về trên phân thân này của Vũ Dư đạo nhân, Mộc đạo nhân da mặt dày nữa, cũng sẽ có một đoạn thời gian rất dài không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai nữa!

“Vũ Dư đạo hữu, hôm nay, xin chỉ điểm nhiều hơn công pháp thô lậu của bần đạo.”

Mộc đạo nhân này chậm rãi giơ lên cành cây năm màu khảm thất bảo trong tay. Một trăm linh bảy Mộc đạo nhân khác thì đều giơ lên cành cây thất bảo ngoại hình giống cái này như đúc, chỉ có cành hào quang toàn thân xanh biếc.

Thân hình chớp lên, dưới chân Mộc đạo nhân mơ hồ có đài sen màu vàng hiện lên, đan xen vài cái, Mộc đạo nhân ở giữa không trung hợp thành một đại trận tạo hình kỳ dị, giống như đóa hoa hình thù kỳ lạ.

Khí tức của toàn bộ Mộc đạo nhân nối liền một thể, các tia sáng vàng xen lẫn bích quang lục khí nồng đậm không ngừng từ trong cơ thể bọn họ trào ra. Cơ Hạo thấy hoa mắt, hư không xung quanh quang ảnh biến ảo, bầu trời, đại địa đều không tồn tại nữa, bốn phương tám hướng đều là mờ mịt bát ngát một mảng kim quang mờ nhạt, vô số đám mây biếc lơ lửng ở trong kim quang, các tia khí lành như chuỗi ngọc không ngừng từ trong mây tía buông xuống.

“Đây chính là bần đạo gần đây suy nghĩ ngẫu nhiên thu hoạch, tên viết Đại Mạn Đà La Phù Đồ Hàng Ma đại trận.” Thân hình Mộc đạo nhân bị mây tía che lấp không thấy thân thể ở đâu, nhưng thanh âm lão từ trong hư không bốn phương tám hướng không ngừng truyền đến.

Cơ Hạo muốn mở miệng nói chuyện, Vũ Dư đạo nhân đã cười to lên. Hắn vung bảo kiếm màu xanh trong tay, phóng ra các luồng kiếm khí giống như nước gợn giống nhau quay chung quanh hắn cùng Cơ Hạo thân hình xoay quanh bay múa.

Kiếm khí lăng không, linh động như nước, Vũ Dư đạo nhân cất tiếng cười nói: “Trước khi động thủ, lão đầu gỗ, đạo gia còn có chuyện.”

Mộc đạo nhân âm u hừ lạnh một tiếng: “Có lời gì? Nói đi! Là muốn cầu xin tha thứ sao?”

Vũ Dư đạo nhân cười đến mức mắt cũng nheo lại. Hắn cất tiếng cười nói: “Cầu xin tha thứ? Không, không, không, ngươi cũng quá xem thường đạo gia rồi… Đạo gia muốn nói là —— đạo gia nhất định sẽ hướng các vị đạo hữu truyền bá rộng rãi việc hôm nay, thân ngoại hóa thân của ngươi lão đầu gỗ này, thế mà lại bị một vị đệ tử của lão đạo gia đánh vỡ đầu!”

Vũ Dư đạo nhân cười đến mức không khép được miệng, hai hàm răng trắng như tuyết rất bắt mắt: “Ngày sau ngươi gặp Oa Linh, Đông công, Tây mỗ bọn họ, cái mặt già của ngươi, tự động thủ đem nó đặt dưới đất mà giẫm đạp đi! Ngươi lão quỷ này, bị đồ đệ của đạo gia đánh!”

Một tiếng hét giận dữ từ bốn phương tám hướng ập tới, kim quang cuồn cuộn bọc khói biếc lục khí quả thực giống như sóng thần, gào thét đánh vào trên kiếm quang của Vũ Dư đạo nhân.

Kiếm quang run lên, cả mảng lớn kim quang cùng khói biếc lục khí bị kiếm quang xé rách, sau đó Cơ Hạo cười to một tiếng, Bàn Hi Thần Kính mang theo một đạo thần quang âm u vòng quanh thân thể Cơ Hạo xoay một phen, một vầng sáng màu đen hình trụ nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.

Kim quang và khói biếc lục khí va chạm ở trên thần quang màu đen, Bàn Hi Thần Kính phát ra một tiếng ngân khẽ, cả mảng lớn kim quang và khói đột nhiên biến mất, sau đó ù ù cạc cạc xuất hiện ở trên một mảng khói sóng màu xanh biếc xa xa, hung hăng va chạm với mảng khói sóng đó.

Công kích do chính Mộc đạo nhân phát ra va chạm ở trên đại trận nhà mình.

Chợt nghe một tiếng quát giận, một mảng khói sóng màu xanh biếc kia ầm ầm vỡ vụn, nhiều điểm bích quang phóng lên cao, ở trên không trung ngưng tụ thành một đóa Mạn Đà La hoa cực lớn.

Đóa hoa xoay tròn, Cơ Hạo và thân thể Vũ Dư đạo nhân đồng thời run lên một cái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất