Chương 39: Tham gia bữa tiệc (2)
“Tất nhiên là nhớ rồi.” Diệp Mặc gật đầu.
“Đã lâu không gặp rồi nhỉ, nếu như không có hoa khôi Phó nói thì tôi cũng không biết cậu ở thành phố H đâu, đi thôi, bên trong còn vài người nữa, tất cả đều là người ở đây, sau này rảnh rỗi thì họp mặt ăn bữa cơm.”
Chu Dũng đi lên vỗ vỗ vai Diệp Mặc.
Thời điểm cấp 3, hai người cũng khá thân thiết.
Tiếp đó, Chu Dũng dẫn hơi người Diệp Mặc đi vào trong một gian phòng.
Trong phòng, có ba nam và hai nữ đang ngồi.
“Đây thực sự là Diệp Mặc sao?”
Sau khi nhìn thấy Diệp Mặc thì bọn họ đều hơi giật mình.
Thời điểm cấp 3, Diệp Mặc đúng thật là hot boy, nhưng giờ đẹp trai hơn quá nhiều rồi, nhất là khí chất trên người, thay đổi quá nhiều.
“Bây giờ rất đẹp trai nha.” Hai bạn học nữ cười nói.
Trong ba nam nhân thì có một người nhìn Diệp Mặc, rồi lại quay sang nhìn Phó Tư Vi, sắc mặt trở nên không được tự nhiên lắm.
Nhưng mà người nam nhân này lặp tức che giấu, đẩy chiếc kính gọng vàng lên một chút rồi cười nói: “Diệp Mặc, còn nhớ tôi không, tôi là Tôn Hạo Dương.”
“Có chứ.” Diệp Mặc cười với Tôn Hạo Dương một cái.
“Ngồi đi ngồi đi.” Chu Dũng bảo hai người ngồi xuống.
“Cậu ngồi đây đi.” Phó Tư Vi kéo Diệp Mặc một chút, ra hiệu để Diệp Mặc ngồi cạnh mình.
Động tác này có vẻ hơi thân mật, mấy người khác đều nhìn hơi kinh ngạc.
Sao nhìn hai người này có vẻ hơi thân mật nhỉ?
Không thể nào!
Tuy rằng Diệp Mặc rất đẹp trai, nhưng mà ánh mắt của hoa khôi Phó rất cao, người bình thường nàng cũng chướng mắt, chỉ có một túi da tốt thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Tôn Hạo Dương thì híp mắt lại, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét.
Tiếp đó, Tôn Hạo Dương cười nói với Diệp Mặc: “Diệp Mặc, những năm gần đây không nghe thấy tin tức của cậu, sau khi tốt nghiệp đại học thì cậu làm gì rồi? Lăn lộn ở công ty nào thế? Tôi nhớ hình như là cậu chỉ học trường đại học hạng 2 thôi nhỉ?”
Tôn Hạo Dương vừa dứt lời thì bầu không khí lập tức trở nên khác thường.
Năm đó, thành tích học tập của Diệp Mặc cũng khá tốt, nếu như phát huy bình thường thì muốn thi vào đại học tốt là một việc rất đơn giản, nhưng mà Diệp Mặc lại không thi tốt, cho nên mới phải đi học đại học hạng 2.
Tôn Hạo Dương nhắc đến chuyện này, không phải cố ý gây chuyện sao.
“Lúc trước làm ở Võng Dật, hiện giờ thì bỏ rồi, đang làm một chút về Tik Tok.” Diệp Mặc cười cười, thần sắc vẫn như thường.
Tôn Hạo Dương có ý tứ gì, Diệp Mặc rất rõ ràng, nhưng hắn cũng lười so đo.
“Võng Dật cũng không tồi đâu! Với bằng cấp của cậu có thể vào được Võng Dật cũng không dễ dàng gì, sao lại còn bỏ làm chứ.” Tôn Hạo Dương cười nói, trong lời nói còn có một cảm giác ưu việt.
“Không muốn làm thôi.” Diệp Mặc cười nói.
Phó Tư Vi ngồi một bên thì bờ môi giật giật, giống như muốn mở miệng, nhưng nhìn thoáng qua Diệp Mặc một cái thì nàng lại không nói gì nữa.
Diệp Mặc vẫn luôn khiêm tốn, chắc là cũng không muốn lộ ra thân phận của mình.
“Hai năm nay Tik Tok cũng không dễ làm đâu.” Tôn Hạo Dương lại nói, thần sắc đã có vài phần đắc ý.
Người bạn học cũ này, có vẻ sống không tốt lắm.
“Đúng thế.” Diệp Mặc gật đầu.
Tên Tôn Hạo Dương này trong nhà có chút tiền, trước kia cũng rất thích khoe khoang, Diệp Mặc cũng không thèm so đo với cậu ta làm gì.
“Diệp Mặc, nhất định là cậu có bạn gái rồi nhỉ?”
Lúc này, một bạn học nữ hỏi.
“Con cũng có rồi.” Diệp Mặc cười nói.
“Có con rồi á?” vị bạn học nữ này lập tức trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Bạn học cũng khóa của họ, người cưới cũng chưa nhiều, huống chi là có con.
Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
“Móa! Diệp Mặc, cậu có con rồi sao? Mấy tuổi?” Chu Dũng cũng hoảng sợ nói.
Còn Tôn Hạo Dương cũng hơi sửng sốt, lại nhìn về phía Phó Tư Vi, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, mà cũng đúng. Với ánh mắt của Phó Tư Vi thì đến mình mà nàng còn chướng mắt huống chi là Diệp Mặc.
Hiện giờ Diệp Mặc đã có con rồi, việc này lại càng không có khả năng.
“Khoảng 4 tháng rồi, hai đứa, là Long Phượng thai.” Diệp Mặc cười cười, hơi tự hào.
“Lợi hại.”
“Một trai một gái, quá mỹ mãn rồi còn gì.”
Mấy người Chu Dũng cũng cười to nói.
Sau khi hàn huyên một hồi thì đồ ăn cũng bê lên, mọi người bắt đầu ăn uống náo nhiệt.
Diệp Mặc cũng uống chút rượu.
Còn Tôn Hạo Dương thì cũng không cố ý nhằm vào Diệp Mặc nữa, nhưng khi uống ít rượu thì bắt đầu khoác lác liên tục, nói mình buôn bán kiếm bao nhiêu tiền, quan hệ rộng bao nhiêu, bla…bla…..
Diệp Mặc nghe thấy thế chỉ cười cười.
“Đi, chúng ta đi tăng nữa, đi sang quán bar uống tiếp.”
Khi ăn uống xong thì Tôn Hạo Dương đề nghị: “Có một quán bar ở bên cạnh chỗ này, là quán bar lớn nhất thành phố, yên tâm, tôi mời khách.”
“Tôi thì không sao, nhưng hoa khôi Phó và Diệp Mặc thì sao?” Chu Dũng quay sang Diệp Mặc hỏi.
“Quán bar à?” Phó Tư Vi hơi cau mày một chút.
Nàng cũng không ưa thích loại địa phương ồn ào như vậy, hơn nữa còn rất loạn.
“Cậu đi không?” Phó Tư Vi quay sang hỏi nhỏ Diệp Mặc.
“Ngồi một lúc cũng được.” Diệp Mặc nói.