Chương 62: Đấy chính là chủ tịch Diệp của chúng tôi
“Triệu Hải Giang, đến mức này rồi mà anh còn sĩ diện sao? Tiểu Ngôn đã như vậy rồi mà anh vẫn không bỏ xuống được chút tôn nghiêm này của anh hả?”
Diệp Mặc vừa đi thì Lưu Nhuế đã tức giận quát lên.
Nàng đưa tay lên lau mắt, hốc mắt của nàng đã phiếm hồng.
“Anh thì cần mặt mũi làm gì chứ, người ta chỉ là một người trẻ tuổi vừa đi làm được một hai năm, làm gì có tiền chứ, hơn nữa hiện giờ cậu ấy cũng không làm cùng công ty với anh nữa rồi, làm sao anh mở miệng được.” Triệu Hải Giang cũng oán trách.
“Người có thể vay thì anh cũng đã vay từ lâu rồi, chỉ còn kém nước quỳ xuống cầu xin mà thôi! Em còn muốn anh làm thế nào nữa.”
Triệu Hải Giang nói xong thì hốc mắt cũng đỏ lên.
“Chính là lỗi của anh, do anh không có bản lĩnh, không có tiền đồ, bằng không thì con trai mình làm sao phải chịu tội như thế này.” Lưu Nhuế cũng tức giận.
Triệu Hải Giang nắm chặt nắm đấm, nhưng vẫn yên lặng.
Triệu Hải Giang không thể phản bác, nếu như mình có tiền, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ rồi.
Tất cả đều bởi vì mình nghèo!
Tất cả là vì mình không có bản lĩnh!
“Anh… lại đi tìm xem có thể vay được tiền ở đâu nữa không.” Triệu Hải Giang yên lặng một lúc rồi nói.
“Anh thử tìm thử vài người đồng nghiệp xem, có lẽ có thể xoay được một chút tiền.” Lưu Nhuế nói.
“Ừm.” Triệu Hải Giang gật đầu.
“Người vừa rồi còn không thèm mua một giỏ trái cây đến nữa, thật là không lễ phép chút nào, keo kiệt.” Lưu Nhuế lại quớ trách.
“Người ta cũng trùng hợp gặp thôi, sao mà mua kịp được.” Triệu Hải Giang nói.
“Đấy cũng là do keo kiệt thôi, chẳng lẽ không biết đi mua đồ rồi lại đến sao! Tùy tiện mua chút gì đó cũng là có thành ý rồi mà” Lưu Nhuế nói: “Anh đấy, vì sao mấy tên bạn bè mà anh quen đều nghèo hèn cả vậy! cả một đám vừa nghèo vừa keo kiệt.”
“Đừng nói nữa, người ta không phải người như vậy.” Triệu Hải Giang nhỏ giọng mắng.
Đúng lúc này, một người y tá mở cửa phòng bệnh đi vào.
“Cô y tá, đừng đuổi bọn tôi đi, bọn tôi đi xoay tiền ngay đây, nhất định sẽ góp đủ tiền để nộp cho bệnh viện.”
Triệu Hải Giang hoảng hốt đứng dậy cầu khẩn.
“Đuổi hai người đi á? Sao lại có chuyện đấy chứ.”
Người y tá lập tức cười cười: “Đây là đơn thuốc bác sĩ vừa kê xong, còn nữa, cuộc giải phẫu cũng đã được sắp xếp xong, là vào thứ tư tuần sau, bác sĩ mổ chính là bác sĩ Hứa. Bác sĩ Hứa chính là chuyên gia tốt nhất trong khoa này của bệnh viện đấy.”
“Đây…”
Hai vợ chồng lập tức ngẩn người ra, cảm thấy không tin nổi vào tai của mình.
Vừa rồi, vị bác sĩ kia còn đuổi bọn họ đi, vì sao chỉ mới chớp mắt, thái độ đã thay đổi 180 độ rồi?
Việc này cũng quá khó tin!
“Cô y tá, đây…đây là chuyện gì?”
Triệu Hải Giang vẫn rất hoang mang, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
“Hai người thật may mắn! Tôi cũng hơi hâm mộ hai người rồi đó.” Y tá lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn hai vợ chồng trước mặt.
“May mắn?” Lưu Nhuế khó hiểu hỏi lại.
“Các người quen biết với chủ tịch của tập đoàn chúng tôi, ngài ấy đã miễn tiền thuốc men cho hai người, còn sắp xếp giải phẫu hộ hai người nữa, chuyện này còn không phải là may mắn sao.” Cô y tá cười nói.
“Chủ tịch?”
Hai vợ chồng đều ngơ ngác.
Bọn họ nào có quen biết được vị chủ tịch nào chứ.
“Là vị vừa rồi, đó chính là chủ tịch Diệp của chúng tôi! Hai người không biết sao?”
Cô y tá hơi giật mình.
“Cái gì? Là cậu ta?”
Cặp mắt Lưu Nhuế lập tức trợn tròn, tràn đầy về chấn động, kinh hãi và không thể tin nổi.
Người trẻ tuổi vừa rồi không phải là đồng nghiệp cũ của Hải Giang sao? Tại sao lại trở thành chủ tịch gì rồi?
Mặt mũi của Triệu Hải Giang cũng trở nên ngây ngốc.
“Cậu ấy…là chủ tịch của bệnh viện các cô sao?”
Triệu Hải Giang lắp bắp hỏi.
Người thanh niên đã từng được mình dẫn dắt trong công việc, giờ lại trở thành chủ tịch của một tập đoàn, việc này khiến cho Triệu Hải Giang nhất thời không thể tưởng tượng ra nổi.
“Đúng thế! Nhìn không ra đúng không, ngài ấy còn trẻ lại đẹp như vậy nữa…” cô y tá hé miệng cười nói.
Hai vợ chồng đứng ngẩn ngơ rất lâu.
Tiếp đó, hai người họ đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Nhất là Lưu Nhuế, mặt đỏ lên, hổ thẹn đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống, hận không thể tát cho mình một cái.
Diệp Mặc đi thị sát một vòng thì trở lại phòng làm việc của viện trưởng, sau khi đợi một lát thì người của tổng bộ tập đoàn mới đến.
Người của tổng bộ đến chủ yếu là để cho Diệp Mặc nhìn một ít văn kiện tài vụ, Diệp Mặc cũng chỉ tùy tiện nhìn một chút.
“Chủ tịch Diệp, giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm được không?” Lưu Khải Nhân mời rất nhiệt tình.
“Không được rồi, tôi còn phải về nấu cơm nữa.” Diệp Mặc nhìn đồng hồ một chút rồi nói.
“Nấu cơm?”
Lưu Khải Nhân ngây ra một lúc, tiếp theo giật mình. Khẳng định là muốn về nấu cơm cho Thiên Hậu Tô Ngọc Tình, Chủ tịch Diệp đúng là một người đàn ông tốt!