Chương 67: Món quà của Diệp Mặc (2)
“Qua đây, qua bên này ngồi với bọn mình.”
Lý Vũ Bằng lôi kéo Diệp Mặc đi qua ngồi vào bàn, bàn này đều là bạn cùng phòng hoặc là vài người bạn quan hệ khá tốt hồi đại học.
“Diệp Mặc, hiện giờ đang làm gì rồi? Vì sao vẫn đẹp trai như vậy?”
“Đúng thế, nhìn không giống với người làm trong ngành IT chúng ta gì cả.”
Đám người bắt đầu trêu đùa.
“Tớ không làm IT nữa rồi, đang tự làm một tài khoản Tik Tok.” Diệp Mặc cười nói
“Hóa ra là thế! Thế cũng tốt, bọn mình chỉ là một đám trâu chó, lúc nào cũng phải tăng ca cả ngày lẫn đêm, giờ xem ra, hoàn toàn không so sánh được với mấy người làm trực tiếp như cậu.”
“Đúng vậy! Lý Xảo Dung hồi trước răng vẩu như vậy, hiện giờ cũng làm trực tiếp, nghe nói một tháng kiếm được vài chục nghìn, thậm chí có tháng còn kiếm được vài trăm nghìn NDT.”
Bọn họ vừa nói vừa chỉ một cô gái bên bàn bên cạnh.
Diệp Mặc quay sang nhìn, cũng sửng sốt một chút.
Bộ răng vẩy lúc trước, giờ đã biến thành một khuôn mặt xinh đẹp giống với các cô gái hot ở trên mạng.
“Thật ra tớ cũng không muốn đến đâu, lăn lộn ngoài xã hội không tốt, đến đây rất mất mặt. Nhưng vừa nghĩ đến cô Trần Mộng thì tớ lại không kiềm chế được mà đi đến đây, nhớ hồi đó, đêm nào mình cũng nghĩ đến cô ấy.” Lý Vũ Bằng cười nói.
“Ha ha! Tớ cũng nhớ, có một đêm, tớ còn nhìn thấy cậu đang làm công việc với đôi tay, có phải là nghĩ đến cô Trần đúng không?” Một người bạn cùng phòng khác cười nói.
“Làm gì có! Được rồi! Được rồi! Đúng là là chuyện này, nhưng mà mình không tin, các cậu không làm như vậy.” Lý Vũ Bằng mặt đỏ lên nói.
“Không có, tuyệt đối không có! Làm gì có ai giống như cậu.”
Mọi người đều cười to.
Loại chuyện này, có đúng thì cũng không thể thừa nhận.
“Cô Trần đến rồi.”
Đúng lúc này, có một người kêu lên.
Đám học sinh nam lập tức kích động, duỗi cổ lên, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Một lát sau, có một cô gái xinh đẹp được bao quanh bởi mấy học sinh nữ đi vào, bên dưới mặc một chiếc quần jean, bên trên mặc một chiếc áo thun màu đen cộng thêm một chiếc áo vest mỏng.
Dung mạo của cô gái này rất long lanh, khí chất dịu dàng nhã nhặn, vừa nhìn đã khiến cho người ta có một loại cảm giác như được tắm trong gió xuân.
“Không thay đổi gì mấy.” Diệp Mặc thở dài.
Tính ra thì cô Trần cũng chỉ 28 29 tuổi mà thôi, so với lúc trước cũng không thay đổi gì.
“Chào cô Trần.” Lý Vũ Bằng kích động kêu lên.
“Xin chào các bạn học.” Trần Mộng chào hỏi mọi người.
“Cô Trần, đây là quà mà em đã chuẩn bị cho cô.”
Có một cô gái tiến lên nói: “Là một son! Nhất định cô sẽ thích.”
“Mua son làm gì, lãng phí tiền.” Trần Mộng lắc đầu, quở trách.
“Cô Trần đối xử với chúng em tốt như vậy, hiện giờ chúng em dã đi làm, đương nhiên phải mua mấy món quà tốt rồi.” Các bạn học đều cười nói.
“Cô Trần, đây là quà của em.”
“Cô Trần, đây là túi xách em mua, không đắt đâu, chỉ hơn 1000 đồng thôi.”
“Cô Trần, em mua cho cô một cái đồng hồ, không đắt không đắt, là Longines, chỉ mấy nghìn đồng thôi.”
Các bạn học tiến lên, bầu không khí rất nhanh đã biến vị.
Một số bạn học lên tặng quà, cũng không dám nói bên trong là thứ gì. Những người mua đồ vật đắt đỏ, đều cố ý nói ra, họ đều có vài phần khoe khoang và so sánh ganh đua.
Một lát sau, Diệp Mặc cũng đứng dậy, tiến lên đưa món quà mà mình đã chuẩn bị cho Trần Mộng.
“Em là Diệp Mặc?” Trần Mộng nhìn Diệp Mặc một chút, rồi kinh ngạc.
“Diệp Mặc, bạn tặng gì thế?” Trong đám người có người hô lên.
“Một món đồ chơi nhỏ, mà mình tự điêu khắc thôi.” Diệp Mặc cười nói.
“Tự làm á? Diệp Mặc thật có lòng.” Có bạn học cười nói.
“Đồ chơi mà chính mình điêu khắc thì đáng giá mấy đồng tiền chứ! Tôi thấy bộ dáng của cậu ta, còn tưởng cậu ta phát tài chứ, ai ngờ, vẫn nghèo hèn như xưa.”
“Đúng vậy, thứ này mà cũng dám lấy ra tặng người khác.”
Cũng có vài tiếng cười khẩy mỉa mai.
“Mọi người đừng nói như vậy, tự mình làm, mới là có thành ý nhất.” Trần Mộng cười nói.
“Để cô xem bạn học Diệp Mặc làm thứ gì nào…”
Trần Mộng nói xong thì mở giấy gói ra, bên trong là một hộp gỗ rất tinh xảo.
Nàng cẩn thận mở nắp hộp ra, nhìn thoáng vào trong.
Ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức mở to, thần sắc cũng biến thành ngơ ngác.
Đây mà là đồ chơi nhỏ à?
Đây rõ ràng là một đôi vòng ngọc tinh xảo và quý giá, bên trên còn điêu khắc hai con Phượng cực kỳ hoa lệ.
“Đây…”
Mấy bạn học đi lên nhìn thấy chiếc vòng ngọc bên trong hộp, cũng đều trở nên ngơ ngác.
Bọn họ chưa từng thấy chiếc vòng ngọc nào xinh đẹp như vậy!
Chiếc vòng như thế này, thực sự là Diệp Mặc tự mình làm ra?
Điều này…làm sao có thể chứ?
“Quá xinh đẹp!”
“Diệp Mặc, đây là cậu tự làm á?”
Lại có không ít bạn học vây quanh, thần sắc của họ đều trở nên chấn động giống nhau.
Đồng thời, họ cũng không thể nào tin nổi, đôi vòng ngọc hoàn mỹ này là Diệp Mặc làm ra.