Chương 102: Các hoàng tử hăng hái, tranh đoạt danh khí
Chân Dục năm thứ hai, hoàng đế sắc lập con hắn Khương Tử Hàn làm Thái Tử, Thái Tử mang theo mười vạn quân đội xuất chinh Bắc Cảnh, hắn hăng hái, muốn chứng minh mình.
Tháng sáu.
Bình An cuối cùng thành Thông Thiên cảnh, Khương Tử Ngọc cùng hắn bái biệt Khương Trường Sinh, đi xuống núi, trước khi đi, Khương Trường Sinh ban Hình Thủ cho hắn, để trong tay hắn còn có một tôn cao thủ Thần Tâm cảnh.
Khương Trường Sinh đứng ở trước sơn môn, đưa mắt nhìn huynh đệ hai người xuống núi, đám người Vong Trần, Hoang Xuyên, Vạn Lý đứng sau lưng hắn, đệ tử khác cũng ở đó, nhiều năm như vậy ở chung, quan hệ giữa Khương Tử Ngọc và mỗi một vị đệ tử bên trong quan đều rất tốt, không nỡ bỏ hắn đi chinh chiến sa trường, đồng thời cũng chờ mong hắn xông ra uy danh hiển hách.
Từ Thiên Cơ nhịn không được nói:
- Đạo trưởng, nếu ta trợ Ngụy vương, đợi hắn thành công, có thể truyền thụ cho ta Diệu Tông pháp tướng hay không?
Hắn xoắn xuýt một năm, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này.
Khương Trường Sinh nhìn đường núi, nói khẽ:
- Có thể.
Từ Thiên Cơ mừng rỡ, bái tạ Khương Trường Sinh, sau đó vọt về phía chân núi.
- Ngụy Vương điện hạ, chờ ta một chút!
- Sao ngươi lại tới đây?
- Ta giúp ngươi đánh thiên hạ.
- Không phải ngươi nói phải đợi bản điện hạ đăng cơ sao?
- Ta sợ đợi không được.
- Lăn, đến lúc đó bản điện hạ nhất định phải công kích ngươi trước.
Trên đường núi quanh quẩn tiếng cười mắng của Khương Tử Ngọc, Từ Thiên Cơ.
Vong Trần cảm khái.
- Dưới tay Ngụy vương không thiếu mãnh tướng, còn về mưu sĩ, đệ tử Trần gia, Dương gia có thể đảm nhận.
Đội hình như thế, hắn thấy được hi vọng.
Chẳng qua là khi Ngụy vương ngăn cơn sóng dữ xong thì như thế nào đăng cơ?
Là chiếm được Thiên Tử yêu thích, hay là cưỡng bức?
Vong Trần không khỏi nhìn về phía Khương Trường Sinh, nhìn gương mặt của hắn để Vong Trần cảm thấy rất có thể là vế sau.
Khương Trường Sinh đợi ở trong kinh thành, chính là uy hiếp lớn nhất đối với đương kim thiên tử, chẳng qua là Thiên Tử còn không biết.
Vào đêm, một đạo thân ảnh từ cửa sổ nhảy vào, ánh nến trong phòng rọi sáng thân ảnh của nàng.
Chính là Hoa Kiếm Tâm.
Hoa Kiếm Tâm lấy mặt nạ xuống, đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh ngồi xuống, nói:
- Tổng vệ trưởng cũng không vừa lòng việc hoàng đế muốn phục Sở, đã quyết định phụ tá Tử Ngọc, ta bảo hắn án binh bất động, chờ đợi thời cơ chín muồi.
Khương Trường Sinh mở to mắt, nói:
- Vẫn xem như hắn thức thời, Hình Thủ thoái vị cho hắn, cũng là có ánh mắt.
Bạch Y vệ trước kia do Hình Thủ chưởng quản, trước khi Khương Uyên băng hà, Hình Thủ liền thoái vị, tránh cho bị Khương Vũ cưỡng chế đá ra khỏi cục, tự chọn người, còn có thể có lưu lại chỗ trống.
Hoa Kiếm Tâm cảm khái.
- Tử Ngọc cuối cùng lớn lên, tuy có Bình An, Từ Thiên Cơ, Hình Thủ tương trợ, nhưng hắn tạo công lao nhiều đến đâu, cuối cùng chẳng qua là Ngụy vương, như thế nào danh chính ngôn thuận trở thành Thái Tử?
Khương Trường Sinh nhìn Minh Nguyệt ngoài cửa sổ, nói:
- Ta tự có biện pháp, ta sở dĩ còn không có động thủ đối với Khương Vũ, cũng không phải sợ Đại Thừa long lâu, chẳng qua là đang cấp cho Tử Ngọc thời gian, lúc trước hắn quá nhỏ tuổi, đợi hắn nổi danh khắp thiên hạ, ta sẽ cho hắn một cơ hội danh chính ngôn thuận.
Hắn đã có thể so với võ đạo Càn Khôn cảnh, đi qua hương hỏa diễn toán, có thể dễ dàng trấn áp Đại Thừa long lâu, cho nên hắn hiện tại không cố kỵ gì, vì cái gì kéo dài chẳng qua là để Khương Tử Ngọc thuận lợi đăng cơ hơn.
Hiện tại giết Khương Vũ, hoặc là bức bách hắn thoái vị, quần hùng thiên hạ tất sẽ quật khởi, quá loạn ngược lại không tốt.
Đề phòng thiên hạ đại loạn, vậy cứ để Khương Tử Ngọc công cao che chủ.
Hoa Kiếm Tâm gật đầu, nàng nhìn gương mặt của Khương Trường Sinh, si ngốc ngẩn ngơ.
Khương Trường Sinh quay đầu hỏi:
- Ngươi thế nào? Có tâm sự?
Hoa Kiếm Tâm cảm khái.
- Ta mặc dù phục dụng Trú Nhan đan, nhưng ta đã hơn năm mươi tuổi, cũng không biết còn có thể bồi tiếp ngươi bao lâu, hai năm nay quá nhiều cố nhân qua đời, để cho ta có chút thương cảm.
Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Khương Trường Sinh có thể sống lâu hơn mình rất dài.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Sinh lão bệnh tử, tự có thiên số, không cưỡng cầu được, thói quen thuận tiện, tu luyện Càn Khôn thiên kinh như thế nào rồi?
Hoa Kiếm Tâm nói:
- Rất khó tiến bộ, càng không cách nào tu luyện ra chân khí tầng thứ cao hơn như lời ngươi nói.
Trong lòng Khương Trường Sinh thoáng có chút thất vọng, Càn Khôn thiên kinh chính là công pháp hắn sáng tạo xem như bản cấp thấp của Đạo Pháp Tự Nhiên Công, mặc dù xa không thể so sánh, nhưng cũng tạo ra biện pháp tu luyện ra linh lực, nếu không được, nói rõ không có thiên phú tu tiên.
Có lẽ không quan hệ với thiên phú, võ giả trên đời này đều không thể tu tiên, thiên địa quy tắc bố trí.
Hắn và Hoa Kiếm Tâm cuối cùng cũng sẽ từ biệt.
Hắn mặc dù đối với Hoa Kiếm Tâm không có vừa gặp đã cảm mến, nhưng ở chung hơn hai mươi năm, tóm lại là có tình cảm, năm tháng dài dằng dặc, hắn tình cờ cũng hi vọng có người có thể thường làm bạn với mình, bây giờ xem ra, chỉ có Địa Linh thụ có thể thường làm bạn với hắn.
Hoa Kiếm Tâm gặp hắn yên lặng, trong lòng cũng có chút xấu hổ, nàng tự biết thiên phú không được, có thể đi đến Thông Thiên cảnh đã là Khương Trường Sinh đề bạt.
Nàng nhịn không được tựa ở trên vai Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh không có tránh né, mặc kệ nàng dựa vào.