Chương 104: Khuyên giải bất thành, sợ hãi chạy mất dép
Tứ Hải hiền thánh tiếp tục nói:
- Nếu tiên sư khăng khăng mà làm, không sớm thì muộn thì sẽ gặp tai kiếp, để xuống đi, mảnh đất này đã có mệnh số của nó, sao các hạ không theo lão phu rời đi?
- Đi chỗ nào?
- Đi ngao du thiên hạ, đi xem thiên địa rộng lớn hơn, đi Hiển Thánh động thiên truy cầu võ đạo càng cao.
- Phía trên Thần nhân còn có cảnh giới càng cao hơn?
- Đó là đương nhiên, võ đạo vô tận đầu, trên chính Thần nhân phía là Kim Thân cảnh, đó là cảnh giới mà chín thành võ phu cố gắng cả đời đều không đạt được, đó là cảnh giới vô địch tung hoành vương triều thiên hạ.
Tứ Hải hiền thánh vuốt râu cười nói, hắn thấy Khương Trường Sinh động dung, nụ cười trên mặt càng sâu.
Kim Thân cảnh?
Nguyên lai giữa Thần Nhân cảnh và Càn Khôn cảnh còn kẹp một tầng cảnh giới.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Đa tạ ý tốt của các hạ, ta vẫn muốn đợi ở chỗ này, an tâm tu đạo.
Tứ Hải hiền thánh cau mày nói:
- Lúc Cảnh Võ Tổ khởi sự, ta từng tương trợ qua, đối với Đại Cảnh vẫn có một phen tình cảm, ngươi xem như là võ giả kiệt xuất nhất giang hồ Đại Cảnh, Đại Cảnh bị diệt, lão phu mời ngươi, cũng là xem ở phương diện tình cảm của Tiên Hoàng, muốn lưu lại truyền thừa cho giang hồ Đại Cảnh.
Khương Trường Sinh nhíu mày nói:
- Tiên Hoàng nhờ ngươi đến đây?
Tứ Hải hiền thánh hừ một tiếng, nói:
- Hai năm trước, hắn truyền cho lão phu một phong thư, để lão phu tới Kinh Thành, mang Trường Sinh đạo trưởng của Long Khởi quan rời đi, lão phu trước đó tưởng rằng ngươi chẳng qua là võ đạo kỳ tài bình thường, không nghĩ tới lại trở thành thần thoại giang hồ Đại Cảnh.
Khương Trường Sinh nghĩ đến Khương Uyên, trong lòng có chút cảm khái.
Hắn vẫn nhớ kỹ tình phụ tử.
Khương Trường Sinh nói:
- Đa tạ ý tốt của các hạ, làm phiền ngươi lặn lội đường xa, chỉ là ta không muốn rời đi.
Tứ Hải hiền thánh nhíu mày, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nói:
- Đại Thừa long lâu bây giờ không có buông xuống Kinh Thành, cũng không phải bọn hắn cố kỵ võ công của ngươi, chỉ là bọn hắn bị chuyện khác ràng buộc, bọn hắn không sớm thì muộn đến sẽ khiến cho hoàng đế hiện thời phục Sở, khi đó, con dân Cảnh triều sẽ bị biếm làm nô tài, cả triều văn võ cùng hoàng thất nhất định bị người Sở tàn sát, đây là mối thù vong quốc, không đội trời chung.
Vong Trần ở bên cạnh nghe, trong lòng rung động, hắn đã biết được Đại Thừa long lâu tồn tại, chẳng qua không nghĩ tới Đại Thừa long lâu tàn nhẫn như vậy.
Khương Trường Sinh nói:
- Trong lòng ta đang có ý định, sẽ không dao động.
Tứ Hải hiền thánh nghe xong, giận đến vỗ bàn lên, nói:
- Hồ đồ!
Hắn cầm rượu lên hồ lô xoay người rời đi, vừa đi hai bước, hắn dừng lại, nói:
- Khương Uyên cũng tính là một nữa đồ đệ của lão phu, lão phu không thể nuốt lời, thế này đi, ngươi cùng lão phu đối một chưởng, nếu như thắng, lão phu sẽ không khuyên nữa, thua, ngươi sẽ đi theo lão phu.
Khương Trường Sinh cười cười, nói:
- Cần gì chứ?
Tứ Hải hiền thánh xụ mặt, khiêu khích nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh vui vẻ, lão đầu này có chút cảm giác của lão ngoan đồng.
Hắn đứng dậy, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tứ Hải hiền thánh, tay phải đặt ở trước trán hắn, kình phong thổi áo bào Tứ Hải hiền thánh tung bay về sau, ngay cả thịt mỡ trên mặt hắn đều bị kéo về sau, ngũ quan biến hình.
Đợi kình phong tán đi, trên trán Tứ Hải hiền thánh tràn ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, ánh mắt của hắn trừng to, tiếng tim đập như trống trận, Khương Trường Sinh nghe được rất rõ ràng.
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Thật muốn đối một chưởng sao?
Tứ Hải hiền thánh ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Lão phu... Nói giỡn... Tiên sư thật sự là lợi hại... Tiên sư tùy ý... Tùy ý, cho là lão phu vừa rồi uống rượu nên say mà nói lời mê sảng.
Hắn vừa nói, một bên lui lại, sau đó bước nhanh chạy ra sân nhỏ, nhìn qua rất buồn cười.
Sau khi Tứ Hải hiền thánh rời đi, Khương Trường Sinh lâm vào trong suy tư.
Hắn đang suy nghĩ Đại Thừa long lâu bởi vì chuyện gì mà bị ràng buộc?
Tứ Hải hiền thánh nói tới Hiển Thánh động thiên lại là chỗ nào, cất giấu nhiều ít cao thủ không biết?
Khương Trường Sinh đoán chừng Càn Khôn cảnh hẳn là cảnh giới tiếp theo của Kim Thân cảnh, Đạo Pháp Tự Nhiên Công đột phá tầng một, cảnh giới võ đạo chênh lệch hai tầng đại cảnh giới, đã hết sức khoa trương, không có khả năng kém nhiều hơn cảnh giới.
Cảnh giới võ đạo hẳn là chia làm Tam lưu, Nhị lưu, Nhất lưu, Chân Nguyên, Linh Thức, Thông Thiên, Thần Tâm, Thần nhân, Kim Thân, Càn Khôn.
Đại Thừa long lâu hẳn là có Thần nhân, nhưng không nhiều, mà trong nhận thức của Tứ Hải hiền thánh. mạnh nhất hẳn là Kim Thân cảnh, Khương Trường Sinh thì là Càn Khôn cảnh mạnh hơn.
Như thế nói ra, vô địch?
Không đúng, chẳng qua là vô địch ở địa đồ trong khu vực, không thể quá tự phụ.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, cả người buông lỏng rất nhiều, mạnh mẽ không thể lỗ mãng, cẩn thận không có nghĩa e ngại quá nhiều, mình cứ trôi qua cuộc sống thoải mái liền tốt.
Hoang Xuyên lại gần, hưng phấn mà hỏi:
- Sư phụ, Thần nhân là cảnh giới gì? Phía trên Thông Thiên liền là Thần nhân sao?
Hắn đều nhớ kỹ tất cả lời Tứ Hải hiền thánh vừa rồi nói.
Thiên địa rộng lớn hơn, cảnh giới càng cao hơn, không khỏi không để cho tâm trí hắn hướng về.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Phía trên Thông Thiên chính là Thần Tâm cảnh, lại hướng lên mới là Thần nhân, Từ Thiên Cơ chính là Thần Tâm cảnh.