Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 134: Niên hiệu Càn Vũ! Ngươi làm sao còn chưa già? (2)

Chương 134: Niên hiệu Càn Vũ! Ngươi làm sao còn chưa già? (2)
Xông xáo giang hồ ngoại trừ tiêu sái, đại đa số người càng là bị bất đắc dĩ, ai không muốn có chức vị quang minh chính đại.
Ngoại trừ phổ biến phong trào võ đạo, Ngụy vương còn chế định hàng loạt chính sách lợi dân, lợi thương, để cho Kinh Thành trở nên càng thêm phồn hoa.
Ngụy vương chuyên môn phái người trợ giúp Long Khởi quan khai hoang, tu sửa lầu các, ngay cả lâu cũ trước đó cũng được đổi mới.
So với Khương Vũ, Ngụy vương tập trung tinh thần mong muốn nhường Cảnh triều trở nên tốt đẹp, cả ngày chôn ở trong ngự thư phòng, đều không tới bái phỏng Khương Trường Sinh, nhưng hắn thường xuyên phái người tặng lễ, thậm chí mỗi ngày đều có thái giám chuyên đưa điểm tâm trong hoàng cung đưa tới cho Khương Trường Sinh.
Ngụy vương đề bạt Hoa Kiếm Tâm làm Hữu Vệ Thủ, đứng hàng Nhị phẩm, quản lý Bạch Y vệ, Thiên Vũ giám.
Trong đình viện.
Hoa Kiếm Tâm một thân thường phục, không tiếp tục mang mặt nạ, vẻ mặt nàng tươi cười, nói:
- Tử Ngọc, bình thường mặc dù bận rộn, nhưng không có lãnh đạm ta, mấy ngày trước, một Hoàng Phi quát mắng ta, Tử Ngọc đã phế phi vị của nàng, đều không hỏi tới hoàng đế.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Khương Vũ sống không được bao lâu, hắn cũng không rảnh rỗi để quản đâu.
Khương Vũ hấp thu chân khí quá nhiều, kinh mạch trong cơ thể đã sớm yếu ớt không thể tả, bây giờ bị hút đi chân khí toàn thân, lại thêm trúng độc, có thể sống đến tân xuân sang năm đều là việc khó.
Hoa Kiếm Tâm nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nói:
- Ta nghĩ muốn từ quan, đến ở Long Khởi quan cùng ngươi, được không?
Khương Tử Ngọc đăng cơ, tâm nguyện của nàng đã thành, quyền lực đã bị nàng coi nhẹ.
Nàng đã hơn năm mươi tuổi, tuy nói còn không tính cao tuổi, nhưng thời gian lưu cho nàng và Khương Trường Sinh đã không nhiều.
Khương Trường Sinh gật đầu nói:
- Ngươi vui vẻ là được rồi.
Hoa Kiếm Tâm cười tươi như hoa, mặt mũi tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Nàng cảm thấy nhân sinh mình đã đủ.
Bạch Kỳ dưới Địa Linh thụ nhìn Khương Trường Sinh, như có điều suy nghĩ.
Bạch Long không có ở đây, đi theo đám người Hoang Xuyên, Vong Trần chạy khắp núi khắp đồng, mới đầu, Bạch Long xuất hiện hù dọa hết thảy công nhân đến đây tu sửa, cũng may sau khi nghe các đệ tử Long Khởi quan trấn an, bọn hắn mới quen thuộc, bởi vì bọn hắn, thanh danh của Bạch Long trở nên lớn hơn.
...
Tuyết lớn sắp tan rã, tân xuân.
Hoàng đế chết bệnh trước khi Ngụy vương đăng cơ, thụy hào Văn Đế, tại vị bảy năm, sách sử lưu danh Cảnh Văn Đế.
Tân xuân, Ngụy vương Khương Tử Ngọc đăng cơ, trở thành vị hoàng đế thứ ba Đại Cảnh, lập niên hiệu là Càn Vũ.
Càn Vũ năm thứ nhất.
Khương Trường Sinh, Hoa Kiếm Tâm đứng trước vách núi, nhìn đại điển đăng cơ trong hoàng cung xa xa, trong hoàng cung vừa múa vừa hát, cực kỳ náo nhiệt.
Hoa Kiếm Tâm quay đầu nhìn về phía gò má Khương Trường Sinh, hỏi:
- Vì sao không cho Tử Ngọc khôi phục thân phận của ngươi?
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:
- Có quan trọng như vậy sao? Ta nói qua, trợ Tử Ngọc đăng cơ chẳng qua là một mục tiêu ngắn hạn mà thôi, ta chân chính theo đuổi là tu hành, truy cầu trường sinh.
- Khương Vũ đến chết cũng không biết Tử Ngọc cũng không phải con của hắn, thật sự đáng tiếc, hẳn là nên chọc tức hắn một phen.
- Xem ở phân lượng hắn là cha của Bình An, để cho hắn ít chút tiếc nuối rời đi, người sống hà tất so đo cùng người chết?
Hoa Kiếm Tâm gật đầu, cảm thấy có đạo lý, nàng cảm khái.
- Trên đời thật có người Trường Sinh sao?
- Có lẽ có.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, liên quan tới hắn có tuổi thọ vô hạn, hắn sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả vợ con của mình, bí mật này chỉ có thể chính mình biết được, một khi truyền ra, chắc chắn dẫn tới phiền phức ngập trời.
Hắn không muốn trở thành Đường Tăng.
Hai người nhìn trong chốc lát liền trở lại bên trong viện, chạng vạng tối ngày đó, Trần Lễ đến đây bái phỏng.
Hắn đã bước qua sáu mươi tuổi, trở thành một lão thần, vẻ mặt hắn tươi cười, nửa năm nay có thể nói là xuân phong đắc ý, tòng long chi công để cho hắn trở thành Thừa Tướng môn hạ Tỉnh, phụ tá hoàng đế ra quyết sách, có thể nói là địa vị cực cao.
Hắn là người sớm nhất duy trì hoàng đế, cũng là hắn thuyết phục Trần gia.
Dương gia Dương Triệt được đề bạt, trở thành Thừa Tướng Thượng thư Tỉnh, địa vị cao ngang Trần Lễ.
Từ Thiên Cơ, Tông Thiên Vũ cũng rời khỏi triều đình, trở về giang hồ, trên người bọn họ mang theo miễn tử kim bài Khương Tử Ngọc ban cho.
Khương Dự vẫn như cũ là Tần vương, Khương Tử Ngọc giao Tham Châu giao cho hắn quản lý, đề phòng Cổ Hãn xâm lấn.
- Trường Sinh, tối nay chúng ta không say không nghỉ.
Trần Lễ hưng phấn nói, tuổi lục tuần địa vị cực cao, xem như đời này của hắn không còn gì đáng tiếc.
Khương Trường Sinh cười gật đầu, hai người ở trong đình viện nâng ly cạn chén, Vong Trần giúp bọn hắn rót rượu, Hoang Xuyên, Bình An thì đã dọn ra ngoài, mỗi người có đình viện riêng của mình.
Men say trong lòng, Trần Lễ đột nhiên hỏi:
- Trường Sinh, ngươi làm sao còn chưa già?
Khương Trường Sinh lắc lư chén rượu, cười nói:
- Tu đạo nuôi ra, ta cũng đã năm mươi mốt tuổi, chẳng mấy chốc sẽ già.
Trần Lễ cười cười, sau đó say ngã trên bàn.
Khương Trường Sinh để Vong Trần dìu hắn đến trong phòng nghỉ ngơi.
Cũng không lâu lắm, Lý công công chạy vào bên trong viện, hắn tới đến bên cạnh Khương Trường Sinh, thấp giọng nói:
- Đại Thừa long lâu có động tĩnh, rất nhiều môn phái Tây Vực bị đồ sát, người chết đều bị hút khô chân khí, lão nô hoài nghi là Đại Thừa long lâu làm, Khương Vũ, Khương Tử Hàn nắm giữ võ công tà môn chính là được truyền từ Đại Thừa long lâu, bọn hắn rất có thể đang hấp thu chân khí khắp nơi, muốn sáng tạo càng nhiều Thần nhân giống như Tuyệt Tâm thần tăng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất