Chương 154: Kết quả Khốn Long, đằng vân giá vũ (1)
...
Sáng sớm, trước sơn môn Long Khởi quan nhiều thêm một người quét rác, chính là Đạo Thần, Vong Trần cho hắn một bộ đạo bào, bây giờ thoạt nhìn giống như đệ tử Long Khởi quan đệ, khuôn mặt hắn tuấn lãng, hết sức trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ có hai mươi.
Đạo Thần một mặt chết lặng, trong lòng cực kỳ thống khổ.
Một tên tiểu đệ tử lại gần, hỏi:
- Vị sư huynh này thật lạ mặt, không biết là viện nào?
Đạo Thần tức giận nói:
- Cút sang một bên.
- Ngươi làm sao mắng chửi người?
- Mắng ngươi thế nào?
- Ngươi... Khi dễ người, ta tìm Hoang sư bá chủ trì công đạo.
Hoang sư bá?
Chẳng lẽ là Hoang Xuyên đại danh đỉnh đỉnh?
Đạo Thần vội vàng ngăn hắn lại, cười nói:
- Thật có lỗi, sư đệ, sư huynh ta hơi thô lỗi, ban đêm mang ngươi xuống núi ăn gà nướng, thế nào?
Tiểu đệ tử trừng lớn con mắt, nói:
- Được.
Đạo Thần kinh ngạc nói:
- Ngươi cứ như vậy đáp ứng? Long Khởi quan có thể ăn mặn?
- Dĩ nhiên có thể, chúng ta chẳng qua là tu đạo, cũng không phải xuất gia, khác biệt với cùng đạo quan truyền thống, còn có thể lấy vợ sinh con đây, bất quá kia là phải xuất sư mới được.
Tiểu đệ tử xem như hiểu rõ, nguyên lai không phải sư huynh, là sư đệ.
Đạo Thần hứng thú, hàn huyên với hắn, hai người một bên quét rác, một bên nói chuyện phiếm, tư thái của tiểu đệ tử càng ngày càng cao.
Mặt trời dần dần mọc lên ở phương đông, khách hành hương bắt đầu lên núi.
Lúc giữa trưa, một nhóm võ lâm nhân sĩ lên núi, một tên nam tử áo lam trong đó nhìn thấy Đạo Thần, trừng to mắt, vội vàng bước nhanh đi đến trước mặt hắn, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, ngài làm sao lại quét... Đây là đang đạp...
Đạo Thần trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói:
- Im miệng, cút nhanh xuống núi, đừng nói đã gặp qua ta.
Trong lòng nam tử áo lam cảm thấy hoang mang, nhỏ giọng hỏi:
- Đại ca, ngài làm sao vậy?
- Thất bại, làm đạo sĩ quét rác mười năm cho Long Khởi quan, ngươi cứ tuyên bố ra ngoài rằng ta muốn ẩn cư mười năm, mười năm sau ta nhất định tìm ngươi, chúng ta làm một món lớn, đi...
Đạo Thần nghiêm túc nói, sau đó còn hướng hoàng cung ra hiệu một cái ánh mắt.
Nam tử áo lam chấn kinh, không dám suy nghĩ nhiều, bị dọa vội vàng xoay người xuống núi, thoát khỏi nơi này, hắn sợ cũng bị lưu lại, rơi vào kết quả giống Đạo Thần.
Đạo Thần nhìn bóng lưng của hắn, thở dài một tiếng.
Lục Thừa Phong dọc theo bậc thang trên đường núi đi lên, thấy nam tử áo lam hôm qua ở trong khách sạn khoác lác đang hoảng hốt chạy xuống núi, âm thầm nghi hoặc, cũng không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục cất bước lên núi.
Hắn gặp thoáng qua Đạo Thần, sau khi mua hương hỏa vào quan.
Đạo Thần quay đầu lườm Lục Thừa Phong một cái, thầm nghĩ:
- Công lực thật cao thâm, chậc chậc, hi vọng ngươi gây chút chuyện, như thế trong lòng ta mới cảm thấy thăng bằng.
Hắn thở dài một tiếng, hối hận không nên tới Long Khởi quan.
…
Vào lúc giữa trưa, Khương Trường Sinh ở trong đình viện than thở.
Bạch Kỳ tò mò hỏi:
- Đạo trưởng, than thở cái gì?
Khương Trường Sinh lắc đầu, không có nói rõ lí do, hắn vì Đạo Thần mà thở dài, đêm qua vậy mà không có kích thích sinh tồn ban thưởng, xem ra Đạo Thần thật không có sát tâm, chỉ muốn trộm đồ.
Hắn đi đến dưới Địa Linh thụ, bắt đầu dùng đan dược.
Bạch Kỳ bỗng nhiên ngửi được cái gì, chạy ra đình viện.
Hoa Kiếm Tâm bắt đầu dạy bảo Khương Tú tập võ, Vong Trần cầm theo cây cuốc đi ra hậu sơn.
Gió thu hơi hơi thổi, lá rụng dồn dập, lúc sắp rơi vào trên người Khương Trường Sinh, bị lực lượng vô hình đánh văng ra, tung bay trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, Bạch Kỳ trở lại bên người Khương Trường Sinh, thấp giọng nói:
- Võ giả Thiên Sư môn lúc trước truy sát ta tới đây.
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, nói:
- Ừm, ta đã sớm biết, không cần đánh rắn động cỏ.
Bạch Kỳ mặc dù không rõ dụng ý của hắn, nhưng vẫn lựa chọn nghe theo, ngược lại hắn mạnh như vậy, đừng nói một vị Lục Thừa Phong, toàn bộ Thiên Sư môn đến đây đều phải cắm đầu xuống đất.
...
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Khương Tử Ngọc nhìn bàn cát trên bàn, nhíu mày.
Giang sơn Đại Cảnh đã mở rộng, nhưng phương Đông, phương Tây và với phương Bắc vẫn có rất nhiều vương triều, còn về phương Nam, đó là một đại dương mênh mông vô bờ, Đại Cảnh còn chưa từng thăm dò qua.
Hàn Thiên Cơ đứng bên cạnh bàn cát, nói khẽ:
- Bệ hạ, đây là kết quả của Khốn Long, các hoàng thất vương triều xung quanh liên tục bị đồ sát, rất rõ ràng, là cách làm của cùng một thế lực, quyền chưởng khống của những vương triều này đã bị kẻ địch không biết nắm trong tay, địch âm thầm, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, không thể chủ quan.
Khương Tử Ngọc gật đầu nói:
- Trẫm cũng biết, bất quá phiền toái chính là theo số vương triều bị người chưởng khống này, mậu dịch đối ngoại của Đại Cảnh bị chặt đứt, mong muốn phát động chiến tranh, chỉ có khai phá từ nội bộ, cất giữ số lượng lớn quân giới, lương thực, trẫm muốn chờ một chút, bây giờ bên trong Đại Cảnh có trăm vạn hùng binh, dự bị nghĩa vụ quân sự gần một trăm năm mươi vạn, lại chờ mấy năm, trẫm có lòng tin quét ngang các quốc gia xung quanh.
- Bệ hạ, ngài cần bồi dưỡng một nhánh mật quân do cao thủ tuyệt thế tạo thành, mà chống đỡ thế lực thần bí tàn sát các hướng hoàng triều.
Hàn Thiên Cơ nhắc nhở, ánh mắt của hắn rơi vào trên bản đồ Tấn triều.
Khương Tử Ngọc cười nói:
- Trẫm sớm đã có ý tưởng này, trừ cái đó ra, trẫm chuẩn bị dùng kỳ trân dị bảo những năm nay thu thập vào trên người một người, trước tạo ra một tôn thần nhân, Thần nhân vừa ra, thế lực thần bí kia không thể không tự mình ra tay.