Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 160: Khương Trường Sinh dung túng, một người tức một đội quân (2)

Chương 160: Khương Trường Sinh dung túng, một người tức một đội quân (2)
Khương Trường Sinh cười nói:
- Còn không tệ, không có thương tổn và kinh mạch, căn cốt đều cường đại hơn những Thần nhân ta đã thấy.
Cũng là Lâu chủ Đại Thừa long lâu Tiêu Điệu Thiên có thể vượt qua Bình An.
Không thể không nói, cho dù muốn dùng tài nguyên ném ra Thần nhân đến, cũng cần thể phách mạnh mẽ có thể chịu được, cơ sở Thần nhân vẫn cần thiên tư.
Khương Tử Ngọc cười nói:
- Đó là đương nhiên, trẫm làm sao nhẫn tâm thương tổn hắn.
Mọi người hàn huyên một hồi lâu, mãi đến khi Vong Trần mang theo những người khác rời đi, bên trong viện chỉ còn lại có Khương Trường Sinh và Khương Tử Ngọc, ngay cả Bạch Kỳ đều bị kéo đi.
Khương Tử Ngọc thu lại nụ cười, nói:
- Phụ thân, tình báo ngài lúc trước truyền cho ta, ta và ba tỉnh thương lượng rất lâu, quyết định chủ động xuất kích, không thể ngồi chờ chết, cho nên chúng ta cầm Tấn triều khai đao, Tấn triều không phải uy hiếp muốn tới giết ta à, có ngài và Bình An ở đây, bọn hắn tới bao nhiêu cao thủ đều phải chết, đến lúc đó bọn hắn đâm lao phải theo lao, lần này chinh chiến, Từ Thiên Cơ, Tông Thiên Vũ, Dương Chiêu mang theo rất nhiều cao thủ, trong đó Dương Chiêu càng là Thần nhân, nhất định có thể thắng ngay từ trận đầu.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ta biết dụng ý tiểu tử ngươi lựa chọn Tấn triều, là muốn bức đối phương tới Kinh Thành, đúng không?
Khương Tử Ngọc cười hắc hắc nói:
- Phụ thân, ngài có nói qua, ngài che chở ta, ta che chở giang sơn Đại Cảnh.
Lúc này, hắn ở trước mặt Khương Trường Sinh giống như đứa bé.
Khương Trường Sinh hết sức cưng chiều Khương Tử Ngọc, không lại so đo lòng dạ nhỏ mọn của hắn, có lẽ bởi vì khi còn bé lợi dụng qua hắn.
Ngược lại hắn còn sống lâu hơn nhi tử, dung túng hắn một thế lại như thế nào?
- Có vi phụ ở đây, ngươi cứ yên tâm đi.
Lời Khương Trường Sinh để nụ cười trên mặt Khương Tử Ngọc càng sâu, Khương Tử Ngọc lấy ra một tấm địa đồ từ trong ngực, bắt đầu giới thiệu cho Khương Trường Sinh các vương triều phụ cận, dã tâm của hắn rất lớn, hắn muốn quét ngang vương triều thiên hạ, sáng lập công lao vạn thế không có.
Bây giờ Đại Cảnh có hai tôn thần nhân, lại thêm Khương Trường Sinh còn cường đại hơn Thần nhân, Khương Tử Ngọc thật không sợ triều tông.
Hai cha con hàn huyên rất lâu, đại bộ phận thời điểm đều là Khương Tử Ngọc nói, nói lăng vân tráng chí của bản thân, hắn cực kỳ phấn khởi, Khương Trường Sinh mỉm cười nghe, giống như thấy một nhân sinh khác của mình.
Nếu không có Đại Thừa long lâu, hắn không có bị đánh tráo, hắn là Thái Tử, thuận vị đăng cơ, có lẽ hắn cũng sẽ hào tình vạn trượng như Khương Tử Ngọc, lại sống một thế, nếu là hoàng đế, vậy sẽ phải làm thiên cổ nhất đế.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Từ nhỏ trải qua, lại thêm hệ thống sinh tồn, Khương Trường Sinh đã kiên định đi một con đường hoàn toàn khác biệt với Khương Tử Ngọc, hắn cũng không có hối hận, hưởng thụ trong đó.
...
Tháng chín, Đại Cảnh khởi xướng lần đầu tiên xâm lấn Tấn triều, một trận chiến này, Tấn triều phái ra bốn mươi vạn binh lực, nhưng mà căn bản ngăn không được Đại Cảnh.
Mười mấy năm trước, Tấn triều đã đại bại trong tay Đại Cảnh, về sau mỗi năm tiến cống, lại thêm Đại Cảnh chiếm đoạt Cổ Hãn, quốc lực đơn thuần, Tấn triều không thể nào là đối thủ của Đại Cảnh.
Ẩn núp vài năm, Đại Cảnh bộc phát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, như hổ nuốt dê, thế không thể đỡ.
Tin chiến thắng không ngừng truyền về Cảnh triều, Dương Chiêu Đế dùng lực lượng Thần nhân quét ngang quân địch, thể hiện ra lực thống trị khủng bố không kém gì Bình An, chiến tích của hắn cũng làm cho nhân sĩ võ lâm sôi trào.
Mới đầu, tuyệt đại đa số người võ lâm đến vì triều đình sẽ bắt Dương Chiêu Đế, bắt hắn vào Thiên Lao, không nghĩ tới Dương Chiêu Đế lắc mình biến hoá, trở thành tướng quân Đại Cảnh xông pha chiến đấu, danh chấn các triều, chuyển biến như vậy cũng kích thích những võ giả khác.
Người tập võ vốn thích tranh đấu tàn nhẫn, há không nóng mắt cơ hội lập công như thế.
Càng ngày càng nhiều võ giả tòng quân, đám võ giả đã vào quân thì dồn dập thỉnh cầu phía trên cho mình tham chiến, nhưng bị Khương Tử Ngọc bác bỏ, cũng truyền lệnh cho các quân, tuyên bố về sau có rất nhiều cơ hội.
Đối phó Tấn triều không quan trọng, đâu cần nhiều binh lực?
Trong ngự thư phòng.
Hàn Thiên Cơ chỉ bàn cát, nói:
- Chiếm đoạt Tấn triều, mục tiêu của chúng ta hẳn là đặt ở phía tây Tần Triều, Tần Triều đất rộng của nhiều, lại có nơi hiểm yếu có thể phòng một bên khác, một khi đánh hạ, chúng ta không cần lo lắng hướng đi này có khả năng xuất hiện địch nhân.
Phía tây Đại Cảnh có ba vương triều, từ trên hướng xuống dưới phân biệt là Bắc Chu, Tần, Hoang Nguyên, Hoang Nguyên tới gần hải dương, thuộc về tiểu quốc, nhân khẩu thưa thớt, không đáng để lo, một bên khác Tần Triều có núi lớn thành bầy, khó mà leo, cho nên nhiều năm qua, Tần Triều chỉ cần lấy lòng Cảnh triều, còn về Bắc Chu, đi lên là hoang mạc, bình nguyên, chiến tuyến dễ dàng kéo dài.
Khương Tử Ngọc hỏi:
- Ý của ngươi là, Tần Triều có thể có thể tiến công chúng ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất