Chương 162: Niềm vui gia đình, để Hoàng thành hóa thành nhân gian luyện ngục. (1)
Tháng tám, mặt trời chói chang.
Khương Trường Sinh đang hóng mát dưới tàng cây, Lý Mẫn đến đây bái phỏng, báo rằng Lý công công đã mất, Khương Trường Sinh im lặng.
Lý Mẫn nói:
- Đạo trưởng, lão nhân gia ông ta nói, tuổi già ở cùng ngài để cho ngài ấy cảm giác về tới lúc tuổi còn trẻ, giống như hiệu lực vì Võ Tổ hoàng đế, ý chí chiến đấu sục sôi, hăng hái, đời này của người không tiếc.
Đối với chuyện Lý công công mất đi, Lý Mẫn cũng không bi thương, Lý công công sống hơn chín mươi tuổi, ở Đại Cảnh tuyệt đối được cho là trường thọ, trước khi chết cũng không có trải qua quá nhiều thống khổ.
Khương Trường Sinh cảm khái nói:
- Nhân sinh tự có mệnh số, cũng được, cũng tốt.
Lý Mẫn nói theo:
- Mấy tháng trước, luận võ Tụ Tùng hồ, võ lâm chí tôn mới sinh ra, người này...
Hắn có chút lưỡng lự.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Vì sao ấp a ấp úng?
- Người này là sư huynh của ngài, Mạnh Thu Hà.
Lý Mẫn hít sâu một hơi nói, Khương Trường Sinh nghe thế sửng sốt.
Mạnh Thu Hà lại còn sống, còn lăn lộn đến vị trí võ lâm chí tôn?
Từ mấy chục năm trước, sau khi Mạnh Thu Hà đi theo Thất hoàng tử đến đây khiêu chiến thất bại cũng không có xuất hiện nữa, bốc hơi khỏi nhân gian, Khương Trường Sinh thậm chí cho rằng hắn đã chết, thời gian đã trôi qua bốn mươi mốt năm.
Tiếc nuối duy nhất của Mạnh Thu Sương trước khi chết chính là không có nhìn thấy Mạnh Thu Hà, dù sao bọn hắn là huynh muội ruột thịt.
Lý Mẫn nói:
- Không biết người này tập được cái thế thần công từ đâu, lúc luận võ Tụ Tùng hồ, lực áp quần hùng, người giang hồ cho rằng hắn có tư cách khiêu chiến Dương Chiêu Đế.
Khương Trường Sinh nói:
- Về sau quan tâm kỹ càng động tĩnh của hắn.
Lý Mẫn gật đầu, lại nói một chút chuyện mới rời đi.
Khương Trường Sinh nhìn lên bầu trời, yên lặng xuất thần.
Bạch Long nằm trên thân cây, hình thể khổng lồ để Địa Linh thụ vì đó run rẩy, cũng may Địa Linh thụ bây giờ cũng hết sức khổng lồ, như là cây già trăm năm.
Nó duỗi ra lưỡi rắn liếm mặt Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh yên lặng sử dụng hương hỏa thôi diễn:
- Ta muốn biết Mạnh Thu Hà bây giờ mạnh bao nhiêu?
【 Cần tiêu hao 500 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không 】 .
Không.
Khương Trường Sinh hơi hơi nhíu mày.
500 giá trị hương hỏa cũng không thấp, Mạnh Thu Hà đến cùng gặp kỳ ngộ như thế nào lại tăng nhanh như gió như thế?
Chẳng lẽ là dư nghiệt Đại Thừa long lâu trợ giúp hắn?
Khương Trường Sinh nghĩ đến rất nhiều khả năng, có tốt có xấu, ngược lại làm tốt chuẩn bị xấu nhất, kia chính là Mạnh Thu Hà có thể trở thành địch nhân của hắn.
Bất quá hắn không hoảng hốt, nếu Mạnh Thu Hà muốn chết, chính là đưa cho hắn sinh tồn ban thưởng, nếu không muốn chết, Mạnh Thu Hà cũng không sống nổi bao nhiêu năm.
Sư huynh đệ trước kia bây giờ lại có khả năng trở thành thù địch.
Nhớ lại thời trẻ, Mạnh Thu Hà còn cứu hắn.
Thật sự là nhân sinh khó dò.
Khương Trường Sinh cảm khái nhân sinh trong chốc lát rồi bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Hắn cách Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ bảy càng ngày càng gần, hắn cảm giác thực lực mình đã vượt qua Càn Khôn cảnh, so với thời điểm vừa đi đến tầng thứ bảy, khác biệt như ngày và đêm.
Đáng tiếc, hắn không thể thỏa thích hiện ra thực lực của mình, một là không có đối thủ thích hợp, hai là vô duyên vô cớ thi triển, dễ dàng ảnh hưởng đến người vô tội, hắn cũng không muốn hoàn toàn triển lộ thực lực, người dù sao cũng phải chừa chút át chủ bài.
...
Nửa tháng sau, Khương Tú chín tuổi đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh, dẫn theo một hộp điểm tâm.
Không thể không nói, dáng dấp Khương Tú thật giống Khương Trường Sinh khi còn bé, Thanh Khổ nhìn thấy, cũng không khỏi hốt hoảng, trong lòng có chút suy đoán, nhưng có chút suy đoán, hắn không thể nói ra, chỉ có thể đè ở trong bụng.
- Sư tổ, đêm qua ta mơ một giấc mơ.
Khương Tú nhu thuận ngồi vào trên đùi Khương Trường Sinh, hai người không giống ông cháu, càng giống như huynh đệ, bởi vì bề ngoài Khương Trường Sinh quá trẻ tuổi.
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Là mộng gì?-
Khương Tú ngoẹo đầu, nói:
- Ta mộng thấy có yêu ma quỷ quái tập kích Kinh Thành, thậm chí bổ nhào vào trước mặt ta, muốn ăn ta, cũng may thần tiên hạ phàm, kịp thời cứu ta, thần tiên kia còn mang ta bay...
Hắn bắt đầu hưng phấn miêu tả mộng cảnh, Khương Trường Sinh cười ha hả nghe.
Đột nhiên.
Khương Tú chỉ Bạch Kỳ, nói:
- Sư tổ, yêu ma kia không phải Bạch Kỳ à? Nó bình thường không thích ta, nói không chừng còn muốn ăn ta đây.
Bạch Kỳ nằm rạp trên mặt đất trợn trắng mắt, mặc kệ hắn.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Nó thật dám khi dễ ngươi, sư tổ sẽ luộc nó thành canh, thế nào?
- Hay lắm hay lắm, ta còn không có uống qua canh sói đây.
Khương Tú vỗ tay cười nói, Bạch Kỳ nghe được mà run lẩy bẩy.
Hai ông cháu chơi trong chốc lát, Khương Trường Sinh buông Khương Tú ra, Khương Tú tiến đến tìm Đạo Thần, học tập khinh công.
Năm ngoái, Khương Tú ngẫu nhiên gặp Đạo Thần, hai người lại còn chơi cùng một chỗ, biết được Khương Tú chính là Thái Tử hiện thời, Đạo Thần càng thêm ân cần, hắn đột nhiên cảm thấy mình có thể trở thành vị Từ Thiên Cơ kế tiếp.
Có Khương Trường Sinh ở đây, Đạo Thần cũng không dám dạy loạn, hoặc khi dễ Khương Tú, lúc hai người ở chung, Đạo Thần cực kỳ chiếu cố Khương Tú, thậm chí còn làm ngựa cho hắn cưỡi, đùa hắn.