Chương 181: Xưa nay chưa từng có đại quyết chiến (1)
Khương Tử Ngọc nhìn quần thần hằm hằm, trong mắt bắn ra sát ý bốn phía, trầm giọng nói:
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
Quần thần quỳ xuống, cùng nhau nói không dám, bọn hắn cũng biệt khuất, hoảng hốt, nên mới làm trò hề.
- Ai nói bệ hạ không thể thay đổi càn khôn?
Một giọng nói phong khinh vân đạm truyền đến, cả kinh tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh đạp mây bay tới, bay vào trên Kim Loan điện, sau khi tản mác, theo đó rơi xuống đất.
Tất cả mọi người thấy một màn này trừng to mắt.
Chính là Khương Trường Sinh!
Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào tản ra hào quang thản nhiên, để Khương Trường Sinh như là tiên nhân tại thế, thấy quần thần khiếp sợ không thôi.
Bọn hắn nhìn thấy cái gì?
Đạp mây bay lượn?
Làm sao có thể!
Đây là khinh công gì?
Khương Trường Sinh mỉm cười, nói:
- Mệnh số Đại Cảnh có sắp hết hay không, do ta quyết định, Long Khởi quan chưa di chuyển, sao các ngươi có thể nói bại?
Quần thần kinh ngạc, Khương Tử Ngọc lộ ra nụ cười, Hàn Thiên Cơ cũng nhếch miệng lên.
Khương Trường Sinh đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, đằng vân giá vũ thuật của hắn càng làm cho quần thần chấn kinh.
Đợi bọn hắn lấy lại tinh thần, Trần Lễ xúc động hỏi:
- Trường Sinh, ngươi muốn rải đậu thành binh?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Trường Sinh, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Bọn hắn đã cùng đường mạt lộ, địch ta ó khoảng cách quá lớn, chỉ có thể ký thác vào trên người Khương Trường Sinh.
Bọn hắn tự nhiên từng nghe nói uy lực của rải đậu thành binh, trực tiếp đánh tan Tần Triều.
Chẳng qua hiện tại đối mặt chín triều hợp lại, còn có số lượng lớn võ giả hai phe triều tông, tuyệt học rải đậu thành binh của Trường Sinh tiên sư đủ sao?
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Tự nhiên không phải, binh lực quân địch đến ngàn vạn, sao có thể vẩy nhiều đậu như vậy?
Nghe vậy, quần thần thất vọng.
- Ta sẽ đi đến chiến trường.
Câu nói này lập tức để đại điện vỡ tổ, quần thần xúc động, thậm chí có quan lại quỳ lạy, phần lớn là lão thần, bọn hắn rõ ràng nhất Khương Trường Sinh thần kỳ ra sao.
Khương Tử Ngọc mở miệng nói:
- Chư vị chưởng khống tốt các bộ, trấn an các châu, quyết chiến sắp mở ra, Đại Cảnh sẽ không ngã xuống, sẽ chỉ càng mạnh.
- Tan triều.
Quần thần quỳ xuống, cung tiễn Khương Tử Ngọc.
Thời gian một nén nhang sau.
Trong ngự thư phòng.
Khương Trường Sinh cùng Khương Tử Ngọc ngồi đối diện uống trà, Khương Tú đứng đấy châm trà cho bọn họ, ánh mắt hắn nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập sùng bái.
Hôm nay trên điện, hắn cứ nghĩ triều cương muốn sụp đổ, không ngờ Khương Trường Sinh vừa ra trận, chấn nhiếp quần thần, lại không người dám dao động sĩ khí, loại tràng diện này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Người nào cách chiến trường chính diện gần nhất?
Khương Tử Ngọc hiểu rõ ý hắn, hỏi là đệ tử Long Khởi quan, hắn trả lời:
- Bình An, Từ Thiên Cơ đều đã tiến đến, lúc đầu định thả quân địch tiến đến, nhưng thần dân hoảng hốt, trẫm không thể không phái người ở lại giữ chiến trường Bắc Chu.
Khương Trường Sinh gật đầu, trên người Bình An, Từ Thiên Cơ có Luân Hồi ấn ký của hắn, thuận tiện để hắn phân rõ hướng đi.
Khương Tử Ngọc nhìn về phía phụ thân của mình, uất khí trong khoảng thời gian này tích lũy trong lòng hắn bị quét sạch sành sanh, thay vào đó là đấu chí cùng chờ mong.
Phụ thân chính là núi dựa lớn nhất của hắn, hắn chẳng qua là không muốn thỉnh phụ thân tự động, hắn cũng có ngạo khí của mình, bây giờ thật đến mức độ cùng đường mạt lộ, phụ thân kịp thời đứng ra, khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải là người cô đơn.
Khương Tử Ngọc tươi cười, hỏi:
- Sư phụ, đánh như thế nào?
Khương Trường Sinh liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi là hoàng đế, ngươi muốn làm sao đánh, liền đánh như thế nào, vi sư ủng hộ ngươi là được.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Khương Tử Ngọc càng sâu, đặt chén trà xuống, khẽ nói:
- Thế thì chính diện đánh tan, đánh một trận đại quyết chiến xưa nay chưa từng có, đến lúc đó phụ thân buông xuống chiến trường, hiệp trợ quân đội Đại Cảnh.
Hắn lại biến thành hoàng đế hăng hái, miệt thị thiên hạ kia.
Khương Trường Sinh cười gật đầu, sau đó bắt đầu thưởng thức trà.
Không thể không nói, vẫn là trà trong hoàng cung dễ uống hơn.
Tiểu tử này tàng tư trà ngon như thế này lại không cho vi phụ nhiều một chút.
Khương Trường Sinh nhìn về phía Khương Tú, hỏi:
- Tú Nhi, gần đây đi theo ngươi phụ hoàng học tập triều chính, có cố hết sức?
Khương Tú vội vàng trả lời:
- Sư tổ, đồ tôn quả thật có chút cố hết sức, bất quá đồ tôn sẽ hết sức.
Khương Trường Sinh gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, năm đó Vong Trần ở cái tuổi lúc này của Khương Tú, đã thể hiện ra năng lực triều chính rất không tệ.
Ông cha cháu ba người bắt đầu nói chuyện phiếm, tam đại đồng đường khó được, tâm tình Khương Trường Sinh rất không tệ, Khương Tử Ngọc cũng tràn ngập cảm khái, hắn có lẽ là hoàng đế hạnh phúc nhất, đang tuổi phơi phới còn có phụ thân bảo hộ, dưới gối con cái song toàn, hắn còn đang kiến thiết công tích trước nay chưa có.
Khương Tử Ngọc liếc nhìn Khương Tú, âm thầm quyết định một chuyện.
Tìm một cơ hội, nói ra thân phận chân thật của Khương Trường Sinh cho hắn biết.
Không!
Thái tử các đời sau này đều phải biết được việc này, đời đời truyền lại, làm cơ mật của Khương gia.
...