Chương 193: Thiên hạ ai không biết Đạo Tổ (1)
Vệ Họa trầm giọng nói:
- Như Quân, bản tọa làm sao khinh ngươi? Những sư thúc kia của ngươi đều đã chết, còn chưa đủ chứng minh? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thông Vũ cốc, Tụ Tinh lâu ám toán phụ thân ngươi, ngươi nhìn kỹ một chút, ngoại trừ bản tọa, Thông Vũ cốc lại không còn thần nhân.
- Huống hồ, chúng ta nào có thực lực ám toán Kim Thân cảnh?
Đông Phương Như Quân nỗ lực bình phục cảm xúc, hắn cũng biết Vệ Họa không có khả năng lừa gạt hắn, nhưng hắn không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Trong lòng hắn, phụ thân hắn vô địch.
Một trận chiến rất chắc chắn, sao lại toàn quân bị diệt, cao thủ triều tông đều bị giết?
- Dựa vào cái gì..... Yêu đạo dựa vào cái gì mạnh mẽ như thế...
Đông Phương Như Quân tê liệt trên ghế ngồi, toàn thân phát run.
Sợ hãi trước đó chưa từng có tràn đầy bên trong lòng của hắn, trong phòng lâm vào trong yên lặng.
Không chỉ hắn sợ hãi, Vệ Họa cũng sợ hãi.
Bạch y nữ tử nhịn không được hỏi:
- Phụ thân, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?
Vệ Họa ngẩng đầu, ánh mắt chết lặng, tiếng khàn khàn nói:
- Rời đi, rời xa nơi này....
Đông Phương Như Quân nắm chặt hai quả đấm, cắn răng nói:
- Thù này làm sao bây giờ?
Vệ Họa thê cười thảm nói:
- Muốn báo thù? Quên đi thôi, sống sót trước lại nói, mấy trăm năm sau, chờ Yêu đạo kia chết rồi, lại tìm Đại Cảnh báo thù, hi vọng các ngươi có thể sống đến ngày đó.....
- Hi vọng Thông Vũ cốc có thể chống đến ngày đó...
- Hắn đến cùng là cảnh giới gì, chẳng lẽ phía trên Kim Thân cảnh còn có cảnh giới càng cao hơn?
Đông Phương Như Quân hỏi, hắn hai mắt sung huyết, lửa giận, biệt khuất trong lòng khiến cho hắn gần như muốn hôn mê.
Vệ Họa yên lặng, hắn cũng hết sức bao la mờ mịt.
Đông Phương Như Quân đứng dậy, hít sâu một hơi, nói:
- Ta chuẩn bị đi tới Hiển Thánh động thiên, nếu như thế gian thật sẽ tồn tại vượt qua Kim Thân cảnh, chỉ có Hiển Thánh động thiên có thể có, ta muốn đi tập võ, ngày sau tự tay báo thù cho phụ thân.
- Nhạc phụ, ta giao phó nàng cho ngươi.
Nói xong, Đông Phương Như Quân không để ý đến bạch y nữ tử kêu khóc, dứt khoát rời đi.
…
Càn Vũ năm mười tám.
Tần Triều, Bắc Chu đầu hàng, giang sơn Đại Cảnh mở rộng, Tấn triều cũng một lần nữa bị thu phục, trong vòng mấy tháng, các nơi không ngừng có đầu người rơi xuống, hoàng đế bắt đầu thu tính sổ sách.
Những hạ thần từng có ý đầu hàng đều bị chém đầu hoặc sung quân biên cương, từ tam tỉnh thừa tướng, cho tới huyện nha bình thường, không một may mắn thoát khỏi.
Tàn khốc như vậy, vẫn không có người nào dám tạo phản.
Vì mở rộng binh lực, điều động văn viên, Khương Tử Ngọc chiêu cáo thiên hạ, để đám thương nhân quyên tiền, người cống hiến lớn có thể thăng quan tiến tước, quốc khố lúc đầu khan hiếm trong khoảng thời gian ngắn giàu có, không chỉ là thương nhân Đại Cảnh, thương cổ thế gia các vương triều khác cũng đến đây quy hàng.
Vô luận trong ngoài Đại Cảnh, tất cả mọi người biết một vương triều trước nay chưa từng có sắp quật khởi, vương triều xung quanh chắc chắn bị thôn tính.
Khương Tử Ngọc hấp thụ giáo huấn trước đó, không có vội vã chinh chiến, mà vững chắc giang sơn đã có.
Thiên Cương, Hoang Nguyên, Ngụy Chủ đầu hàng, hoàng thất biếm thành vương tộc, bọn hắn không nhường, sớm muộn gì cũng sẽ bị đồ sát.
Nương tựa theo uy danh Đại Cảnh Đạo Tổ, Đại Cảnh nghênh đón giai đoạn cao tốc khuếch trương cương thổ.
Ban đêm.
Khương Trường Sinh ngồi trên tàng cây, nhìn Kinh Thành đèn đuốc sáng trưng, nửa năm trôi qua, Kinh Thành trở nên rất phồn hoa, trắng đêm không tắt đèn, rất có cảm giác tòa thành không có đêm tối.
Hắn rất có loại cảm giác đi vào Thịnh Đường cổ đại kiếp trước.
Luận quốc lực, cương thổ, Đại Cảnh đã vượt xa Thịnh Đường, chẳng qua nơi này chính là thế giới võ đạo, thế giới to lớn vượt xa Địa Cầu, võ đạo mạnh càng khó mà ước lượng.
Đây đều là công lao của ta.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, có chút tự đắc.
Mặc dù không ở trên triều đình, lại có công lao to lớn cho giang sơn xã tắc, loại cảm giác này rất mỹ diệu.
Trong vòng hai mươi năm sau, Đại Cảnh không có đại nạn.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, tổng không đến mức tiếp theo ra hai mươi vương triều vây công Đại Cảnh chứ, quá bất hợp lí, chỉ cần Đại Cảnh không quá cuồng vọng, không đến mức như thế.
Nhìn một lúc lâu, Khương Trường Sinh vươn mình rơi xuống, tĩnh toạ tu luyện dưới tàng cây.
...
Hô ào ào…
Dưới một thác nước lớn, hồ nước nổi lên hơi nước, để vùng này như Tiên cảnh, một thân ảnh ngồi tĩnh tọa ở trên đá ngầm, thừa nhận dòng nước trùng kích, quanh người hắn bao quanh huyết khí nhàn nhạt.
Đây là một thiếu niên, nhìn kỹ lại, mặt mũi của hắn vậy mà giống Khương Tú như đúc, cái bớt giữa mi tâm hiện lên màu đỏ như máu, lộ ra rất có lệ khí.
Bên ngoài mấy dặm, Tứ Hải hiền thánh nằm ở trên tảng đá lớn bên hồ phơi nắng, một thân ảnh chân đạp diều hâu bay tới, rơi vào bên cạnh Tứ Hải hiền thánh, người này người mặc vũ bào rộng lớn, bên hông cột một đầu roi sắt, hắn mở miệng cười nói:
- Tứ Hải, làm sao ngươi một mực trông coi đồ nhi bảo bối của ngươi, sợ chúng ta cướp đi sao?
Tứ Hải hiền thánh mở ra một con mắt, nhìn về phía hắn, tức giận nói:
- Hằng Phong sư huynh, ngươi tới làm gì?
Hằng Phong sư huynh cười nói:
- Bên ngoài động thiên phát sinh việc lớn, ngươi vừa hay từ Đại Cảnh trở về, cho nên ta tới tìm ngươi hỏi một chút.
Tứ Hải hiền thánh ngồi dậy, một tay bắt đầu móc lỗ tai, không nhịn được hỏi:
- Chuyện gì?