Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 217: Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể, bia Nhân Hoàng (2)

Chương 217: Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể, bia Nhân Hoàng (2)
Một mực đến cuối năm, Khương Trường Sinh cuối cùng vì Khương Tiển đã sáng tạo ra một bộ tuyệt học tôi thể, hắn ban tên là Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể, công pháp này kết hợp rất nhiều công pháp tôi luyện thân thể, còn ẩn chứa phương pháp hấp thu linh khí độc môn, Thiên Lôi rèn luyện thân thể, linh khí chữa trị thân thể, triệt tiêu hiệu quả mặt trái, từ đó không có đại giới nghiêm trọng.
Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể?
Khương Tiển nghe xong hết sức ưa thích, cực kỳ hưng phấn. Bạch Kỳ không khỏi mắt trợn trắng, cái tên cùi bắp gì thế này.
Khương Trường Sinh bắt đầu truyền thụ công pháp, Bạch Kỳ mặc dù chửi bậy trong lòng, nhưng cũng lắng tai nghe.
Đợi Khương Tiển nhớ lại, hắn bắt đầu tu luyện, trước nắm giữ tâm pháp, lại tìm lôi điện tôi thể, Khương Trường Sinh nắm giữ Thiên Lôi tâm pháp, có thể mình thúc đẩy sinh trưởng lôi điện, cho nên Khương Tiển không cần rời khỏi Long Khởi quan.
Khương Trường Sinh một bên vận công nạp khí, một bên mong đợi nhìn về phía Khương Tiển.
Nếu như hắn bồi dưỡng được một tôn cường giả võ đạo vô địch, cũng thật có ý tứ.
Khương Tiển kiêm tu Đại Chu Thiên Thần Công cùng Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể, tương đương với tu tập tuyệt học của Hiển Thánh động thiên và Đạo Tổ, trong ngày thường tập võ còn được Khương Trường Sinh vị cường giả vượt xa Càn Khôn cảnh chỉ bảo, tiền đồ của hắn không thể dự đoán.
Về sau nếu Khương La tiểu tử kia trở về, có thể luận bàn một thoáng.
Khương Trường Sinh đắc ý nghĩ.
Hắn nghĩ Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể không kém hơn tuyệt học mà Hằng Phong lộ ra, dĩ nhiên, Hiển Thánh động thiên có khả năng có tuyệt học mạnh hơn, vậy cũng là nói sau.
Bạch Kỳ cũng đi theo tu luyện Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể, Khương Trường Sinh không có ngăn cản, cũng nên cho nó chút ngon ngọt, cái tên này một mực kẹt tại Thần Tâm cảnh, khổ nổi không có phương đột phá, có lẽ Thiên Lôi Bất Diệt Thần Thể có thể giúp nó đột phá.
······
Đại Cảnh, Ngự Châu, quận Hoa Tịch.
Trong Rừng núi, Tề Duyên đang cùng năm tên nam tử dựng đạo quan, hắn tự mình hỗ trợ, áo trắng dính đầy tro bụi, bùn đất, nhưng hắn tuyệt không quan tâm.
Dưới gốc cây sau lưng bọn họ, muội muội Tề Duyên, Tề Tư Tư nhàm chán ngáp một cái, nàng đứng dậy, nói:
- Đại ca, muốn rời đi hay không, chờ ngươi xây xong hết thảy đạo quan, sợ là không chỉ hai mươi năm, tội gì khổ như thế chứ?
Tề Duyên cũng không quay đầu lại nói:
- Tâm thành thì linh, bản thân cái này cũng là một loại tu hành, một loại phương thức truyền đạo.
Tề Tư Tư lắc đầu, không thể nào hiểu được.
Tề Duyên cười nói:
- Ngươi đi về trước đi, không cần đến quản ta, quản tốt môn phái của ngươi, nghe nói gần đây có môn phái võ lâm gây phiền phức cho các ngươi.
Tề Tư Tư khinh thường nói:
- Môn phái kia ngay cả Thông Thiên cảnh cũng không có, muốn chết thôi, ta đều không thèm để ý.
Hai huynh muội hàn huyên một hồi lâu, Tề Tư Tư cuối cùng không tiếp tục chờ được nữa, lựa chọn trở về.
Tề Duyên thì tiếp tục bận rộn.
Hắn tuyệt không mệt mỏi, ngược lại thấy phong phú trước nay chưa có, ít nhất hắn không bao la mờ mịt, biết được nên làm như thế nào.
Lại qua ba ngày, tòa đạo quan này đã được xây xong, khác biệt với đạo quan của đạo sĩ, tòa đạo quan này không lớn, chỉ có một gian nhà, bên trong có dựng tượng đá của Khương Trường Sinh, đây là hắn chuyên môn tìm người chế tạo, mặc dù có khoảng cách với Khương Trường Sinh, nhưng trên đại thể xem rất giống.
Hai bên tượng đã có dựng hai tấm bảng gỗ thật dài.
Đạo Tổ chuyển Võ Phong, ngày đi ba ngàn dặm.
Trong lúc lịch luyện hồng trần, cứu khổ cũng cứu nạn.
Tề Duyên hoàn thành hai câu đối, hài lòng dò xét kiệt tác của mình.
Đêm đó, hắn ở lại trong đạo quan qua đêm, ngồi trước tượng đá Đạo Tổ, hắn dị thường chân thật, trong mộng mộng thấy thiên hạ thái bình, mình và muội muội trở lại Đại Tề, phụ hoàng không còn bức bách bọn hắn chinh chiến, không còn hòa thân, vô luận là hoàng thất hay là bách tính, đều bình đẳng tự do, có thể hưởng thụ chuyện mình yêu thích.
Hôm sau trời vừa sáng, hắn chạy tới hương trấn gần đó, tuyên truyền chuyện đạo quan của Đạo Tổ, tên Đạo Tổ đã truyền khắp các ngõ ngách Đại Cảnh, cho nên khi hắn tuyên truyền cho đạo quan của Đạo Tổ, dân chúng không có mâu thuẫn, ngược lại vào xem lại không đưa tiền hương hỏa, hắn thuận thế tôn sùng thiên hạ lý niệm không chiến tranh, cũng nhận được dân chúng duy trì.
- Rất thuận lợi, con đường này quả nhiên không sai.
Tề Duyên vui thích nghĩ đến, trước bái Đạo Tổ, thật sự quá sáng suốt.
······
Càn Vũ năm hai mươi bốn, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, tân xuân năm sau sẽ ngưng tụ khí vận thiên hạ, trợ Đại Cảnh bước vào khí vận vương triều, dân chúng không hiểu như thế nào là khí vận vương triều, nhưng chỉ cần có thể để bọn hắn sinh hoạt càng tốt hơn, bọn hắn sẽ ủng hộ.
Trong ngự thư phòng, Khương Tử Ngọc đang ngồi trên ghế rồng, Khương Tú đứng bên cạnh, Hàn Thiên Cơ ở trước bàn hồi báo tình huống Vận Tháp trong các quận.
Sau khi Vận Bộ mở rộng nhân thủ, bây giờ các nơi trong thiên hạ Đại Cảnh đều đã tu kiến xong Vận tháp, chỉ đợi ngày lành đẹp trời, ngưng tụ khí vận của Đại Cảnh, vì thế, Hàn Thiên Cơ xây dựng Nhân Hoàng bia trong hoàng cung, chính là chất liệu đặc thù chế thành, lấy từ sâu trong lòng đất.
- Vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ giờ lành đến, bất quá việc này tất nhiên sẽ truyền đến thiên hạ các triều, tất có võ giả đến đây nhiễu chuyện, hoặc là ngăn cản Đại Cảnh trở thành khí vận vương triều, hoặc là đánh cắp khí vận của Đại Cảnh, chúng ta không được khinh thường, thiên hạ này trước mắt cũng chỉ có ngũ phương khí vận vương triều, không ít vương triều đang bị người can thiệp khi đang trùng kích khí vận vương triều, dẫn đến thất bại, từ đó không gượng dậy nổi.
Hàn Thiên Cơ nghiêm túc nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất