Chương 231: Đại Hoang cùng Đại Cảnh, bắc phạt (3)
Khương Tiển đã lớn, rất rõ ràng ưu thế của mình, nếu hắn thật muốn tranh đoạt vị trí thái tử với Khương Tú, rất có thể thành công.
Một là sư tổ càng thương yêu hắn hơn, hai là thời đại Càn Vũ tôn sùng võ đạo, Khương Tú với tư chất võ đạo bình thường một mực bị lên án.
Bất quá hắn không có chút hứng thú với hoàng vị, hắn chỉ muốn trở thành người như sư tổ.
Hắn vĩnh viễn quên không được khi còn bé, sư tổ đằng vân giá vũ rời đi, để lại cho hắn ấn tượng không thể xóa nhòa.
Hoa Kiếm Tâm lườm hắn một cái, nàng quay đầu nhìn về phía hướng Khương Tú đang rời đi, hai đầu lông mày tràn ngập sầu lo.
Khương Trường Sinh ý vị thâm trường nói:
- Mỗi người đều có lựa chọn của mỗi người, đối với hoàng đế mà nói, có nhiều thứ quan trọng hơn tuổi thọ, có hoàng đế sống lâu trăm tuổi, chỉ cầu khỏe mạnh trường thọ, lại không có công tích, sách sử cũng có rất nhiều ghi chép, có hoàng đế mặc dù ngắn mệnh, lại có thể kinh diễm lịch sử, hắn lần này hành động, nói rõ hắn cũng có một hùng tâm, thật ra chính hắn cũng rõ ràng, nhưng đây là lựa chọn của hắn, chúng ta tận lực trợ giúp hắn là được.
Khương Trường Sinh có thể làm là tận lực giúp trợ Khương Tú chữa trị khỏi thân thể, nhưng nếu Khương Tú vẫn muốn mệt nhọc, tận tâm tận lực, vậy hắn cũng không có cách, dù sao đây là Khương Tú lựa chọn, người bên ngoài cũng không thể khiến cho hắn từ bỏ vị trí thái tử.
Hoa Kiếm Tâm thở dài một hơi, đạo lý thì nàng đều hiểu, chẳng qua không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Khương Tiển gãi đầu một cái, chịu không được không khí này, hắn nâng Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao lên, noi với Bạch Kỳ và Vong Trần:
- Ta muốn đi đánh Hoang Xuyên sư thúc, các ngươi có muốn đixem náo nhiệt?
Bạch Kỳ ném cho hắn một cái liếc mắt, nói:
- Quên đi thôi, mỗi lần đều là ngươi bị đánh.
Vong Trần yên lặng gật đầu.
Khương Tiển tức giận, lúc này rời đi.
Càn Vũ năm ba mươi bốn, một nhánh sứ đoàn tiến vào Kinh Thành, Lý Mẫn suất lĩnh Bạch Y vệ tự mình tiếp kiến.
Năm đó quyết chiến cùng cửu triều đại, Lý Mẫn dựa vào Sát Thần ma đao, thu được công lao, có Khương Trường Sinh tiến cử vào Bạch Y vệ, bởi vì hắn là người của Khương Trường Sinh, lại có võ nghệ cao cường, địa vị không ngừng tăng lên, bây giờ đã là người đứng thứ hai bên trong Bạch Y vệ.
Lý Mẫn mang theo sứ đoàn nghỉ ngơi trong một chỗ phủ đệ.
Hôm sau, trời vừa sáng, hắn dẫn sứ giả vào cung, trong điện Kim Loan đang tảo triều, Khương Tử Ngọc ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, phía dưới Long giai có một bình đài ở trên, trên bình đài có một ghế báu, Khương Tú ngồi ở đó.
Trong triều chỉ có hai cha con này ngồi, bây giờ Khương Tú đã được cho là hoàng đế thứ hai, phụ tử đều ngồi tảo triều, lịch sử hiếm thấy, việc này cũng lưu truyền rộng rãi dân gian, hoàng thất Khương gia tựa hồ thật không còn tàn sát lẫn nhau, phụ tử đánh nhau.
Lý Mẫn đứng ở trước điện Kim Loan, để sứ giả tự mình đi vào.
Sứ giả chính là một người đàn ông tuổi trung niên, khí độ bất phàm, rất uy nghiêm, hắn một mình bước vào trong điện Kim Loan, đối mặt quần thần nhìn chăm chú, hắn không hoảng hốt chút nào.
Hắn tới đến trước Long giai, chắp tay hành lễ, nói:
- Sứ giả Đại Hoang vương triều Vương Thù, bái kiến hoàng đế Đại Cảnh.
Khương Tử Ngọc hơi hơi nghiêng người đi tới phía trước, trêu tức hỏi:
- Không biết Đại Hoang vương triều điều động các hạ đến đây, cần làm chuyện gì?
Mặt Vương Thù không biểu tình, nói:
- Bệ hạ phái ta tới là vì ngăn cản Đại Cảnh bị hủy diệt.
Lời vừa nói ra, đại điện yên tĩnh.
Một lão thần chỉ hắn quát:
- Càn rỡ, ngươi là....
Còn chưa có nói xong, hắn nhìn thấy Khương Tử Ngọc đưa tay, đành phải im miệng.
Khương Tử Ngọc cười nói:
- Nói nghe một chút.
Vương Thù bình tĩnh nói:
- Theo thế công của Đại Cảnh, không sớm thì muộn sẽ giáp giới với Đại Hoang, một khi giáp giới, hai triều mặc dù giao hảo, cũng không thể không đề phòng đối phương, mà ở phía bắc có một chi vương triều khác đang nhìn chằm chằm, bọn hắn hơi thi triển thủ đoạn đã có thể ly gián Đại Hoang và Đại Cảnh, hai Đại vận triều tranh chấp, vô luận ai thắng ai thua, chắc chắn đều sẽ bị hao tổn, nếu như chi vương triều này lúc này xuôi nam, Đại Hoang và Đại Cảnh lưỡng bại câu thương như thế nào ngăn cản?
Khương Tử Ngọc yên lặng.
Khương Tú hỏi:
- Vậy các hạ có ý gì, là hòa bình, lẫn nhau không xâm lấn?
Vương Thù trả lời:
- Đại Hoang và Đại Cảnh hợp lại, bắc phạt.
Nghe được lời Vương Thù, quần thần ngẩn người, sau đó dồn dập cười to.
Ngay cả Khương Tú luôn luôn nghiêm túc cũng nhịn không được.
Vương Thù mang theo khí thế như thế, bọn hắn còn thật sự cho rằng Vương Thù tới uy hiếp Đại Cảnh, không nghĩ tới là sợ, muốn xua hổ nuốt sói?
Khương Tử Ngọc nhìn chằm chằm Vương Thù, nói:
- Ngươi nghiêm túc chứ?
Vương Thù nói:
- Khí vận chi triều phía bắc tên Hồng Huyền vương triều, trước đây ít năm nhận võ giả Thông Vũ cốc, Tụ Tinh lâu, bây giờ cao thủ nhiều như mây, bọn hắn đã có ba mươi năm không hề động binh, nhưng một mực đang phát triển, có thể nói là binh hùng tướng mạnh, Hồng Huyền vương triều mạnh hơn Đại Hoang, cũng mạnh hơn Đại Cảnh, Thông Vũ cốc, Tụ Tinh lâu chính là hai phe triều tông, sở dĩ bị tiêu diệt chính là bởi vì Đại Cảnh các ngươi, dư nghiệt bọn hắn tàn lưu lại ghi hận Đại Cảnh đến dường nào?