Chương 234: Quá không thể tưởng tượng nổi
Khương Tiển, Hoang Xuyên mang theo các đệ tử đi đến trước sơn môn, gặp được Ngụy Tốn, sắc mặt Hoang Xuyên trong nháy mắt ngưng trọng, chỉ vừa mới gặp lần đầu tiên, hắn đã biết được đối phương rất mạnh, thâm bất khả trắc, nếu tới giao thủ, hắn rất có thể sẽ bại.
Trách không được sư phụ muốn đích thân ra tay.
Hoang Xuyên hít sâu một hơi, mở lời:
- Tiếp theo ngươi sẽ kiến thức được sư phụ mạnh mẽ.
Khương Tiển lườm hắn một cái, nói:
- Ta đã sớm biết, thậm chí hiểu còn nhiều hơn ngươi.
Bọn hắn mặc dù kém bối phận, nhưng bình thường ở chung giống như huynh đệ, chủ yếu là Hoang Xuyên có một trái tim không già.
Đệ tử, khách hành hương nhìn Ngụy Tốn, nghị luận ầm ĩ, bọn hắn đều không khẩn trương, Đạo Tổ trong lòng bọn họ là vô địch, bọn hắn tò mò chính là người này có thể chống đỡ mấy chiêu.
- Mấy chiêu? Các ngươi đang nói đùa à, ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua Đạo Tổ đối địch dùng qua chiêu thứ hai.
- Người trẻ tuổi, lão phu gặp qua, mấy chục năm trước, lúc Đạo Tổ trở thành võ lâm thần thoại, lực lượng một người trấn áp một nữa võ lâm, cũn chỉ dùng không đến hai chiêu.
- Ngài nói là Diệu Tông pháp tướng, tuyệt học này cho đến bây giờ, chỉ có Hoang Xuyên sư bá bên trong Long Khởi quan luyện thành.
- Hoang sư bá và Cửu điện hạ không có ra tay, xem ra Đạo Tổ thật muốn xuất thủ.
- Luôn có người muốn chết, ngăn không được.
Đối mặt đám người mênh mông chỉ trỏ, Ngụy Tốn thờ ơ, ánh mắt của hắn nhìn về phía hướng đi Long Khởi sơn.
Đúng lúc này, Ngụy Tốn động dung, hắn nhìn thấy một đạo nhân đạp trên mây bay tới, đạo bào của đạo nhân kia dị thường hoa lệ, còn hiện ra ánh sáng, khuôn mặt hắn càng là tuổi trẻ anh tuấn.
Ngụy Tốn lần đầu tiên nhìn thấy kỳ nhân như thế.
Đệ tử Long Khởi quan, khách hành hương cũng bị kinh diễm, phương thức ra sân như thế, sao có thể không làm cho người kinh ngạc.
Thanh Nhi nhìn Khương Trường Sinh bay tới, vẻ mặt hốt hoảng, trí nhớ chỗ sâu trong óc lần nữa xuất hiện.
Bộ dáng của đạo trưởng vẫn như khi nàng hồi nhỏ nhìn thấy, vẫn như cũ còn trẻ như vậy.
Khương Trường Sinh đứng ở bên bờ vực, nhìn về phía Ngụy Tốn, cười nói:
- Tới trên không chiến một trận đi, để tránh phá hư Võ Phong.
Ngụy Tốn gật đầu, hắn nhấc khoát đao, theo vách núi đạp bay lên không.
Thần nhân!
Khương Tiển nheo mắt, vẻ mặt Hoang Xuyên vẫn ngưng trọng như cũ.
Dưới con mắt của mọi người, Khương Trường Sinh cùng Ngụy Tốn đi vào trên bầu trời ở giưa hai ngọn núi, lẫn nhau cách xa nhau mười trượng.
Khương Trường Sinh mở lời:
- Tới đi, để cho ta xem tuyệt học của triều tông.
Ngụy Tốn dùng hai tay cầm đao, giơ lên trước mặt, lưỡi đao che đậy mặt mũi của hắn, chân khí bùng nổ, hóa thành khí diễm lượn lờ quanh người, khí thế của hắn liên tiếp lên cao, khiến cho người quan chiến phụ cận sơn môn Võ Phong âm thầm kinh hãi.
Cỗ khí thế này cho dù phàm phu không tập võ cũng có thể cảm nhận được.
Ngụy Tốn trầm giọng quát:
- Đây là Thần Diễm đao, thỉnh Đạo Tổ chỉ giáo.
Hắn đột nhiên vung đao, tốc độ cực nhanh, đếm không hết đao khí giết ra, trong nháy mắt dấy lên liệt diễm, tựa như từng đạo sóng lửa lao thẳng tới Khương Trường Sinh, thế không thể đỡ, liên tục không ngừng.
Oanh! Oanh! Oanh.....
Từng đạo Liệt Diễm đao khí đụng vào Khương Trường Sinh, bị lồng khí vô hình đánh xơ xác, nhưng Liệt Diễm đao khí thật sự quá nhiều, liệt diễm mặc dù bạo tán, cũng che mất bóng dáng Khương Trường Sinh.
Khí tức nóng bỏng để người quan chiến chảy mồ hôi, ánh lửa lấp lánh trên mặt bọn họ, trong mắt đều là biển lửa cuồn cuộn.
Hoang Xuyên nắm chặt hai quả đấm, thấp giọng nói:
- Công lực thật cường đại.
Khương Tiển híp mắt, nhìn chòng chọc vào Ngụy Tốn.
Ngụy Tốn tập trung công lực, chỉ công kích Khương Trường Sinh, không có ảnh hưởng đến Long Khởi sơn cùng Võ Phong, nhưng dù cho như thế, liệt diễm chân khí mênh mông không dứt kia thật sự rất dọa người, ánh lửa chiếu rọi giữa hai ngọn núi, xua tan mây mù, ngay cả không ít bách tính trong kinh thành đều có thể thấy.
- Mau nhìn Long Khởi quan!
- Lửa thật là lớn, làm sao xuất hiện trên không trung?
- Tất nhiên có cao thủ khiêu chiến Đạo Tổ?
- Đó là võ học? Cách này bao xa, lại còn có thể để chúng ta nhìn thấy.
- Đi, đi Võ Phong xem kịch!
Càng ngày càng nhiều người nghe nói tin tức đi ra khỏi phòng, nhìn Võ Phong xa xa.
Đao pháp của Ngụy Tốn xác thực bá đạo, Thần nhân bình thường rất khó tiếp nhận thế công cuồng bạo kiểu này, nhưng theo thế lửa suy yếu, bóng dáng Khương Trường Sinh hiển lộ ra, lông tóc hắn không hư hại, quanh người có tầng một lồng khí ngăn cách Liệt Diễm đao khí.
Ngụy Tốn thấy thế động dung, bên trong mười hơi, hắn vung mấy trăm đao, không chút kiêng kỵ tiêu xài chân khí, không nghĩ tới ngay cả vạt áo của Đạo Tổ đều không đụng tới.
Đệ tử Long Khởi quan, khách hành hương thấy một màn này reo hò không thôi.
Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, nói:
- Ngươi biểu diễn xong?
Con ngươi Ngụy Tốn co rụt lại, Khương Trường Sinh đang bị tàn lửa bao vây xung quanh đột nhiên tan biến, lúc xuất hiện lần nữa thì đã chiếm cứ hết con ngươi của hắn.
Răng rắc!
Khương Trường Sinh đưa một tay bóp lấy cổ Ngụy Tốn, vặn nó gãy, toàn thân Ngụy Tốn cứng đờ, chết không nhắm mắt.
Tất cả mọi người bị kinh động, trong mắt bọn hắn, Khương Trường Sinh tựa như thuấn di xuất hiện tại trước mặt Ngụy Tốn, Ngụy Tốn căn bản không kịp phản ứng.
Mạnh như Hoang Xuyên, Khương Tiển thì hai mắt cũng không có bắt kịp được tốc độ của Khương Trường Sinh.
Quá nhanh!
Đơn giản không thể tưởng tượng nổi.