Chương 236: Kim Thân dị tượng, cẩm nang của Đạo Tổ (1)
Cẩm y nam tử nói:
- Đạo Tổ mạnh không thể nghi ngờ, nhưng đại kế của chúng ta lại nên làm như thế nào?
Hôi bào lão giả yên lặng một lát, nói:
- Đợi hoàng đế Đại Cảnh qua đời, bàn lại Đại Cảnh, khi đó nhìn một chút thái độ của Đạo Tổ, hắn sở dĩ đến đỡ Đại Cảnh, chẳng qua là đến đỡ đồ đệ thôi, hắn cũng không có mượn nhờ khí vận Đại Cảnh, cũng không có để Đại Cảnh giúp mình thu thập tài nguyên khổng lồ, dù là Long Khởi quan, hắn cũng bỏ mặc không để ý.
Cẩm y nam tử trêu tức cười nói:
- Không nghĩ tới ngươi nhìn như phân ly ở bên ngoài thế tục, kì thực cũng sắp xếp cơ sở ngầm tại Đại Cảnh.
Hôi bào lão giả bình tĩnh nói:
- Bất kỳ vận triều nào chắc chắn cất giấu cơ sở ngầm của thế lực khắp nơi, không đáng giá nhắc tới.
Cẩm y nam tử nói sang chuyện khác:
- Nam có Đạo Tổ, bắc lại ra một vị Tà Tôn, trong mắt của ta Tà Tôn uy hiếp càng lớn, người này tất nhiên đến từ Hiển Thánh động thiên, ta thăm dò thấy Hiển Thánh động thiên cũng đang đuổi giết hắn, hắn đạt được kinh nghiệm từ Đại Thừa long lâu, cải tiến Đại Chu Thiên Thần Công, có thể trắng trợn hấp thu công lực của người khác, mặc dù không thể hoàn toàn hấp thu, nhưng cũng dùng góp gió thành bão, mà không tổn hại gân cốt bản thân, nghe nói công lực của hắn đã đi đến tám trăm năm, hắn không chỉ hấp thu công lực của người khác, còn muốn hấp thu long mạch khí vận, bỏ mặc hắn trưởng thành tiếp, thiên hạ chắc chắn đại loạn.
Đầu năm ba mươi sáu Càn Vũ, tiền tuyến truyền đến tin chiến thắng, Bình An mãnh tướng đại triển thần uy, cuối cùng đánh chết Thần nhân của Đông Lâm vương triều, Thiên Sách quân thế như chẻ tre, bắt đầu điên cuồng công thành hãm đất, Đông Lâm vương triều nguy rồi.
Hoàng đế cao hứng, chiêu cáo thiên hạ, sắc phong Bình An là Thiên Sách Uy Vũ đại tướng quân, thiên hạ vui mừng.
Bên trong quá trình chờ đợi chiến báo, hoàng đế cũng không có nhàn rỗi, chia thiên hạ Đại Cảnh thành bốn mươi chín châu, các châu lớn nhỏ không đều, có châu thậm chí to lớn tương đương với mấy châu, phàm là châu tới gần biên cảnh đều do phiên vương trấn thủ, phiên vương có thể tự chủ trưng binh, nhất định phải ở bên trong hai năm, trưng năm mươi vạn binh, lặng chờ Thiên Tử đư ra mệnh lệnh.
Lúc Đại Cảnh đại triển thần uy, càng ngày càng nhiều vương triều nịnh nọt Đại Cảnh, thậm chí muốn làm vương triều phụ thuộc, Kinh Thành phi thường náo nhiệt, luôn có thể thấy người của các vương triều khác biệt, quần áo và trang sức văn hóa khác biệt, khiến cho bách tính Kinh Thành mở rộng tầm mắt.
Kinh Thành đã có thanh danh thiên hạ chi thành.
Trong ngự thư phòng.
Vương Thù gặp mặt hoàng đế Đại Cảnh, Hàn Thiên Cơ, Khương Tú cũng ở trong phòng.
Vương Thù hướng Khương Tử Ngọc chắp tay hành lễ, sau đó hỏi:
- Xin hỏi hoàng đế Đại Cảnh, sau khi chiếm đoạt Đông Lâm vương triều vềẽ kết minh cùng Đại Hoang ta?
Nay đến Kinh Thành, hắn còn mang theo sứ thần khác, thuận tiện truyền tin, mà hắn một mực ở lại kinh thành, Khương Tử Ngọc đối đãi hắn không tệ, hầu hạ ăn ngon uống sướng, ngay từ đầu Vương Thù còn cảm thấy thái độ Đại Cảnh thân thiện, hai triều có hi vọng hợp lại, nhưng càng chờ càng lo lắng.
Hoàng đế Đại Cảnh chậm chạp không hé miệng, rất có thể cố ý treo hắn.
Khương Tử Ngọc bình tĩnh nói:
- Trẫm càng nghĩ, thiên hạ mặc dù lớn, nhưng trẫm không muốn cùng người chia đều.
Lời vừa nói ra, Vương Thù giận không kềm được, hắn chỉ Khương Tử Ngọc, mắng:
- Thất phu, ngươi cố ý trêu đùa ta, muốn cho Đại Hoang buông lỏng cảnh giác?
- Ngươi rất sai, chỉ cần ta một ngày không quay về, Đại Hoang sẽ lại không ngừng trưng binh, ngươi đã muốn chiến, vậy liền chiến, Đại Hoang sẽ để cho ngươi biết được cái gì mới thật sự là khí vận chi triều.
Khương Tử Ngọc cười nói:
- Ngươi trở về đi, trẫm không giết ngươi, hai triều giao tế, không chém sứ.
Vương Thù vẫn rất tức giận, nhưng cũng có chút ngoài ý muốn, nghe được lời Khương Tử Ngọc, hắn cho rằng mình chết chắc, không nghĩ tới Khương Tử Ngọc lại thả hắn.
Đối mặt ánh mắt của hắn, Khương Tử Ngọc cầm lấy tấu chương, mạn bất kinh tâm nói:
- Trẫm sẽ không đánh lén Đại Hoang, sẽ quang minh chính đại tới quyết chiến, ngươi lại trở về nhìn, chờ trẫm công phá Đại Hoang, nếu ngươi nguyện vì trẫm hiệu lực, trẫm hoan nghênh ngươi.
Vương Thù hít sâu một hơi, thật sâu nhìn hắn một cái, nói:
- hoàng đế Đại Cảnh, hùng tâm của ngươi xác thực ghê gớm, nhưng ngươi chỉ là phàm nhân, ăn không vô thiên địa mênh mông, hi vọng ngươi không nên hối hận.
Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.
Hàn Thiên Cơ nhìn hắn rời đi, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Thật ra giết càng tốt hơn, có thể tranh thủ cho chúng ta càng nhiều thời gian.
Khương Tử Ngọc nói:
- Không cần thiết, hắn lần này trở về, ít nhất cũng phải một năm nửa năm, nếu biên quan lại làm khó một thoáng, kéo mấy năm cũng không có vấn đề.
Hàn Thiên Cơ cười, kính nể nói:
- Vẫn là bệ hạ có tính toán.
Khương Tú tò mò hỏi:
- Phụ thân, dùng Đông Lâm vương triều làm vận chuyển con đường khai chiến sao, khí vận chi triều lớn biết bao, muốn trước tiên đánh xuống các vương triều xung quanh Đại Hoang hay không, nhi thần cảm thấy Đại Hoang không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bọn hắn đã an dưỡng trăm năm, không có hùng tâm tiến công hổ sói như Đại Cảnh?
Khương Tử Ngọc nhìn về phía bàn cát cách đó không xa, ánh mắt đầy thâm thúy.
Trầm mặc một hồi, hắn mới mở lời:
- Không cần thiết, đánh tan Đại Hoang vương triều, vương triều xung quanh tự nhiên đầu hàng, nếu trước tiến đánh các vương triều khác, quá tốn thời gian.