Chương 340: Ngươi chính là Tà Tôn?
Đối với điểm này, Khương La không có phản đối, xác thực như thế.
Bất kể nhìn thế nào, Long Mạch đại lục đã không thể thỏa mãn Đạo Tổ.
Bọn hắn đi qua Thiên Hải, biết được tình huống đại lục phụ cận phát triển, có lẽ Long Mạch đại lục cũng không phải kém cỏi nhất, nhưng cũng không phải tốt nhất, nghe nói tại chân trời góc biển vẫn tồn tại Thánh địa võ đạo khó có thể tưởng tượng.
Một khi võ giả gặp được bình cảnh, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đột phá, Đạo Tổ mạnh hơn, không sớm thì muộn cũng gặp được loại tình huống này, dĩ nhiên, bọn hắn tạm thời không cách nào tưởng tượng là cảnh giới nào có thể để đạo tổ không thể làm gì.
Tà Tôn đặt chén rượu xuống, nói:
- Tối nay rời đi đi, Hiển Thánh động thiên đã rời đi, chúng ta có thể đi hải ngoại đuổi giết bọn hắn, thuận tiện mạnh lên.
Khương La gật đầu, ánh mắt sáng rực nói:
- Ta cũng không thể bị Cửu đệ hất ra, ta phải lần nữa vượt qua hắn.
Tà Tôn tự tin nói:
- Dùng công pháp của vi sư, hai người chúng ta nhất định có thể áp đảo võ đạo phía trên hải dương, cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta cũng có thể khiêu chiến một thoáng Đạo Tổ mạnh mẽ, thử một chút vị cường giả đệ nhất thiên hạ này.
Khương La lộ ra nụ cười phấn khởi, hắn rất sùng bái Khương Trường Sinh, nhưng cũng muốn so tài.
Võ giả thiên hạ, ai không muốn làm đệ nhất?
Chẳng qua không biết muốn chờ bao nhiêu năm, hắn có thể vượt qua Càn Khôn cảnh.
Đúng lúc này, một người đi vào trong khách sạn.
Người này thân khoác áo tơi, hắn gỡ mũ tơi xuống, lộ ra khuôn mặt tang thương đầy râu, trong miệng hắn ngậm một cọng cỏ, quét nhìn tất cả mọi người trong khách sạn, ánh mắt đặt ở trên người Tà Tôn, hắn cất bước đi tới, ngồi ở đối diện Tà Tôn, một chân giẫm lên ghế, cà lơ phất phơ mà hỏi:
- Ngươi chính là Tà Tôn?
Tà Tôn một bên rót rượu, một bên hỏi.
- Các hạ là ai?
Nam tử áo tơi nhếch miệng cười nói:
- Nghe nói ngươi tự chế tạo ra một bộ công pháp khó lường, đảo chủ chúng ta cảm thấy rất hứng thú đối với ngươi, có nguyện đi theo ta, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Khương La đặt chén rượu xuống, ánh mắt băng lãnh.
Tà Tôn cười hỏi:
- Dám hỏi các ngươi là đảo gì?
Nam tử áo tơi nói:
- Huyền Không đảo, dừng chân hải dương bốn ngàn năm, bên trong đảo cũng không chỉ một vị cường giả Động Thiên cảnh, nội tình võ học của chúng ta rất hùng hậu, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Huyền Không đảo, kính dâng công pháp của ngươi, đãi ngộ của ngươi sẽ không kém, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi hấp thu công lực, giúp ngươi sớm ngày thành tựu Động Thiên chi cảnh.
Tà Tôn để bầu rượu xuống, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Ta không có chỗ trống từ chối, đúng hay không?
Nam tử áo tơi cười nói:
- Tốt nhất đừng từ chối.
Khương La thầm nghĩ không ổn, Huyền Không đảo nghe qua đã rất mạnh, lại đặt chân ở hải dương, bọn hắn đây là chọc phiền toái lớn.
Hắn không có nói với Tà Tôn chân tướng Hiển Thánh động thiên bị hủy diệt, một là đáp ứng Khương Trường Sinh, hai là muốn mượn cơ hội cùng nhau rời khỏi đại lục, hấp thu công lực võ giả hải dương, mà không phải suy yếu thực lực của võ giả đại lục.
Nhưng hôm nay còn chưa ra biển đã bị thế lực lớn của hải dương để mắt tới.
Tà Tôn nhìn về phía Khương La, cười hỏi:
- Đồ nhi, chuẩn bị xong chưa?
Khương La cười lạnh nói:
- Cần gì chuẩn bị?
Oanh một tiếng.
Chân khí bùng nổ, thổi bay cả khách sạn, bụi đất tung bay, một trận đại chiến cứ như vậy bùng nổ.
Đêm khuya.
Trong mộng cảnh.
Khương Trường Sinh cùng Mộ Linh Lạc ngồi ở bên hồ, ngày mai Mộ Linh Lạc sẽ tham gia Thánh phủ thi đấu, các đệ tử cùng một mạch với nàng sẽ tham gia với nhau.
- Tăng thêm ta, một mạch của sư phụ ta này có bốn đệ tử tham gia, trong đó hai vị là Kim Thân cảnh, chuyến này hẳn là hết sức an toàn.
Mộ Linh Lạc nói khẽ, nàng bắt đầu giới thiệu quy mô Thánh phủ thi đấu lần này.
Nghe nói có một vạn đệ tử tham gia, yếu nhất cũng có công lực Thần Tâm cảnh, đệ tử mạnh nhất thậm chí có Càn Khôn cảnh, nghe đội hình như vậy để trong lòng Khương Trường Sinh sinh ra cảm khái.
Thánh phủ này thật mạnh! Dựa theo lời Mộ Linh Lạc nói, Thánh phủ còn mạnh hơn Thần Cổ đại lục, nó chẳng qua là tọa lạc ở Thần Cổ đại lục, cũng không chịu khí vận hoàng triều Thần Cổ đại lục thao túng, đại lục phụ cận cũng có rất nhiều thiên tài đến đây bái nhập Thánh phủ.
Thánh phủ thi đấu hạn chế ở phía dưới Động Thiên cảnh, còn là tự nguyện báo danh, cho nên đây cũng không thể đại biểu toàn bộ lực lượng của Thánh phủ.
Trận đầu sát hạch, đi săn yêu ma, kéo dài thời gian một tháng, các trưởng lão sẽ chọn ra một trăm người biểu hiện ưu dị nhất tiến vào trận tỷ thí tiếp theo.
- Thật không biết các trưởng lão như thế nào biết được biểu hiện của chúng ta, ta hỏi sư tỷ, sư phụ, cũng không chịu nói, chỉ bảo ta biểu hiện tốt một chút là tốt.
Mộ Linh Lạc bất đắc dĩ nói.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Có lẽ các trưởng lão có một loại bảo vật nào đó có thể giám thị đến sát hạch trận đầu, sư phụ ngươi sở dĩ không nói, là sợ ngươi không được tự nhiên, ngược lại ảnh hưởng biểu hiện.
Mộ Linh Lạc cảm thấy có lý, nàng rất chờ mong Thánh phủ thi đấu sắp đến.
Nàng bắt đầu kể về những thiên tài mà bản thân nghe nói đến, Khương Trường Sinh cũng nghiêm túc nghe, hiểu rõ một mảnh thiên địa võ đạo khác cách mình vô cùng xa xôi.