Chương 350: Tam Động Thiên? (1)
Thư sinh, văn nhân các nơi đều đang dùng bút mực tán tụng thịnh thế trước nay chưa có.
Thuận Thiên hoàng đế rất hài lòng về thái độ của bọn họ, cũng ban bố một vài chính sách tốt có lợi dành cho văn nhân, trợ lực văn đàn phát triển.
Tiểu hoàng đế đăng cơ mấy năm, giang sơn Đại Cảnh không có sụp đổ, ngược lại càng ngày càng phồn thịnh, được mọi người tán tụng, hắn cũng bắt đầu đi vào trong lòng bách tính.
Trong đình viện.
Lý Mẫn đang hồi báo cho Khương Trường Sinh chuyện thiên hạ gần đây.
- Chân Long tự mặc dù vừa thành lập, lại xuất hiện một tên thiên tài chấn kinh võ lâm, người kia tên Chu Tuyệt Thế, các phái luận võ luận bàn tại Chân Long tự, hắn vậy mà trong lúc xem chiến lại nắm giữ võ học các phái, cuối cùng được Già Diệp thần tăng thu làm đệ tử, tên Chu Tuyệt Thế đã truyền ra, Già Diệp thần tăng vì lắng lại lửa giận của các phái vì bị trộm đoạt võ học, đưa ra một bộ tuyệt học của mình để các phái sao chép.....
Lý Mẫn nhắc đến Chu Tuyệt Thế, mặt lộ ra vẻ cảm khái.
Khí vận Đại Cảnh càng ngày càng cường thịnh, xuất hiện thiên tài cũng càng ngày càng khoa trương.
Bạch Kỳ nằm rạp trên mặt đất, nói:
- Có lẽ là những võ công kia giúp ít.
Lý Mẫn lắc đầu nói:
- Cũng không phải như thế, tuyệt học Phù Nguyệt thế gia cũng bị hắn cấp tốc học được, tựa hồ chỉ cần không phải nội công, hắn xem một lần thì có thể học được.
Bạch Kỳ tò mò hỏi:
- Hắn cảnh giới gì?
- Thông Thiên cảnh, hắn mới mười sáu tuổi.
- Hắn mới Thông Thiên cảnh, có thể tập được tuyệt học gì, đoán chừng chẳng qua học được da lông của những võ học thượng thừa kia.
- Xác thực, tuyệt học của Phù Nguyệt thế gia, hắn thi triển đi xác thực kém xa, nhưng đây chẳng qua là công lực không đủ, hắn đúng là học xong, thiên tư tập võ như thé này đặt ở võ lâm Đại Cảnh, tuyệt đối là kỳ tài ngút trời, thậm chí ngay cả võ lâm khác cũng chưa từng nghe tới thiên phú như vậy.
Lý Mẫn khen ngợi Chu Tuyệt Thế, Khương Trường Sinh cũng cảm thấy kẻ này không tầm thường.
Hắn thật không có suy nghĩ nhiều, có thể sinh ra thiên tài dạng này nói rõ võ đạo Đại Cảnh đã tăng lên tới một độ cao mới, đây là chuyện tốt.
Chu Tuyệt Thế có thể bái Càn Khôn cảnh làm thầy, đoán chừng không cần mấy năm thì có thể triệt để danh dương võ lâm, còn muốn phong quang hơn cả Từ Thiên Cơ ngày xưa.
Khương Trường Sinh đoán chừng thiên tài giống dạng này về sau sẽ càng ngày càng nhiều, đúng là thịnh thế.
Lý Mẫn ở đây nói một canh giờ mới rời đi, trong thời gian này, Khương Trường Sinh một bên luyện công, một bên nghe hắn nói, cũng là say sưa ngon lành.
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta cũng nên trùng kích Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ tám.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, trong mắt của hắn lập loè tinh quang.
Khoảng cách lần trước đột phá đã qua năm mươi năm, hắn cuối cùng cảm giác đột phá tới gần, chậm nhất năm năm, hắn sẽ đột phá tới Đạo Pháp Tự Nhiên Công đến tầng thứ tám, hắn rất chờ mong tầng thứ tám của mình mạnh bao nhiêu.
Phía trên vô tận đại dương mênh mông có một quần đảo, có tới trên trăm hòn đảo, trong các đảo có vô số đếm không hết thuyền biển ra vào, mà phía trên quần đảo lại có một hòn đảo đang lơ lửng.
Chính là Huyền Không đảo, đại tông môn trên biển, dừng chân mấy ngàn năm.
Nhìn từ xa thì Huyền Không đảo không lớn, nhưng rút ngắn khoảng cách mới phát hiện trên đảo lại có một tòa thành, trong thành đứng thẳng một tháp cao, đỉnh tháp cao thì là một cung điện.
Trong điện, đảo chủ Trương Bắc Đấu đang luyện công, hắn có mái tóc trắng như tuyết nhưng khuôn mặt không già, tà áo rối tung trên mặt đất, cả người phát ra khí chất xuất trần, trong lòng hai bàn tay hắn ngưng tụ một quả cầu ánh sáng màu đỏ, dòng điện xen lẫn, rung động không ngừng.
Trên đại điện phía dưới có một tên nam tử áo tơi đang đứng, thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi, đang hồi báo tình báo.
- Tà Tôn và đồ đệ hắn rơi vào Tuyệt Thần hải hạp, các đệ tử không còn dám truy sát, chỉ có thể dừng lại ở phụ cận.
Trương Bắc Đấu nghe xong, không có mở mắt, bình tĩnh nói:
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bản tọa không muốn lại nhìn thấy vị Diệp Tầm Địch thứ hai sinh ra. -
- Vâng!
Trương Bắc Đấu bỗng nhiên mở mắt, hỏi:
- Xích Nguyệt lão tổ còn chưa trở về sao?
Áo tơi nam tử ngẩng đầu lên nói:
- Không có, thuộc hạ nghe người Kỳ Duyên thương hội nói, Xích Nguyệt lão tổ cũng đã chết tại Đại Cảnh, nghe nói Đại Cảnh thu nạp thi thể của năm Động Thiên cảnh.
Trương Bắc Đấu híp mắt, nói:
- Đi xuống đi.
Nam tử áo tơi quay người rời đi.
Trương Bắc Đấu chậm rãi thu tay lại, quả cầu ánh sáng màu đỏ trong lòng bàn tay tan biến theo.
Hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Đạo Tổ, đến cùng là thần thánh phương nào?
Xích Nguyệt lão tổ mạnh mẽ, hắn rõ ràng nhất, đây chính là lão quái quát tháo phong vân ba trăm năm khắp Thiên Hải, gần với Diệp Tầm Địch, những năm gần đây đồn đãi hắn muốn đột phá tới Nhị Động Thiên, một khi đột phá thành công, tất nhiên là Thiên Hải đệ nhất nhân.
Nếu như Xích Nguyệt lão tổ dùng thực lực Nhị Động Thiên tiến đến Đại Cảnh, táng thân tại Đại Cảnh, thực lực Đạo Tổ kia…