Chương 374: Không cùng một đẳng cấp
Đao khí đụng vào Khương Trường Sinh, trong nháy mắt tiêu tán, không có tạo ra chút tổn thương nào đối với hắn.
Khi hắn tách ra một đạo đao khí cuối cùng, Vu Tủng giết tới trước mặt hắn, dùng tốc độ cao vung đao, tám đạo liệt diễm tàn ảnh tùy theo bay tới, vây công Khương Trường Sinh.
Thân pháp của bọn hắn cực nhanh, tốc độ vung đao càng nhanh đến cực hạn, nhìn xa thấy có chín bóng người đang vây công Khương Trường Sinh, từng đạo đao khí bắn ra bốn phương tám hướng, đánh tan biển mây, chặt đứt từng mảnh từng mảnh rừng cây, đánh vào trong sơn nhạc.
Thiên địa rung động, bụi đất tung bay.
Sắc mặt Già Diệp thần tăng đại biến, dẫn theo Chu Tuyệt Thế, cấp tốc tránh né.
Vu Tủng như là Phong Ma vung đao, nhưng rất nhanh thần sắc của hắn đã thay đổi.
Vô luận hắn tiến công như thế nào cũng không cách nào đánh tan vòng bảo hộ linh lực của Khương Trường Sinh.
Cảm giác bất lực trước nay chưa có xông lên trong lòng của hắn.
Làm sao có thể !
Đao của hắn sao mà bá đạo, hắn đã từng bái qua một cường giả Tam Động Thiên làm sư phụ, khi đao khí của hắn làm bị thương sư phụ hắn, hắn đã biết được nên đổi sư phụ, cho nên mặc dù đoán được Khương Trường Sinh có thể là cường giả Tam Động Thiên, hắn cũng không e ngại, thậm chí tràn ngập chờ mong.
Hắn còn chưa bao giờ chiến một trận chân chính cùng cường giả Tam Động Thiên.
Khương Trường Sinh cảm thụ được đao khí của hắn, xác thực mạnh mẽ, hắn thậm chí cảm thấy đến Vu Tủng một người đơn đấu năm người Xích Nguyệt lão tổ cũng có thể dễ dàng chiến thắng, người này xác thực có tư cách hung hăng càn quấy.
Bất quá, chơi cũng đã chán.
Nên kết thúc!
Ánh mắt Khương Trường Sinh lạnh lẽo, Vu Tủng thấy thế trong lòng kinh hoàng, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ tâm linh của hắn.
Vừa đối mặt, Khương Trường Sinh đột nhiên bay lên cao, một cước đạp trên ngực Vu Tủng, động tác của hắn thật sự quá nhanh, Vu Tủng từ cho là mình đã rất nhanh, nhưng căn bản thấy không rõ động tác của hắn.
Một cỗ lực lượng mạnh đến khó có thể tưởng tượng truyền đến, Khương Trường Sinh giẫm lên Vu Tủng từ trên trời giáng xuống, nện ở trong núi rừng, đè sập một rừng cây, bụi đất tung bay.
- y..... A.....
Vu Tủng rơi xuống đất, ánh mắt biến thành màu máu, đau nhức khủng bố đến cực điểm làm hắn mất đi cảm giác về thân thể, khí huyết cuồn cuộn, hắn ngăn không được máu ngược trào ra từ trong miệng.
Ta phải chết.....
Trong đầu Vu Tủng chỉ còn lại có một ý nghĩ như vậy, hắn không ngờ của mình bị bại nhanh như vậy.
Rất rõ ràng, đối phương vừa rồi rồi đang đùa bỡn hắn...
- Hắn thật chính là Tam Động Thiên à.....
Vu Tủng tuyệt vọng suy nghĩ, đúng lúc này, một cỗ lực lượng ấm áp tràn vào trong cơ thể hắn, trợ hắn khôi phục chưởng khống đối với thể phách, màu máu trong ánh mắt hắn rút đi theo.
Hắn chật vật mở to mắt, thấy được một thân ảnh cao cao tại thượng, chính là Đạo Tổ.
Khương Trường Sinh lạnh lùng nhìn xuống Vu Tủng, ánh mắt kia giống như đang nhìn xuống một con kiến trên đất, để trái tim của Vu Tủng cảm giác đau nhói.
Hắn nhảy vọt bao nhiêu vùng biển, tung hoành qua bao nhiêu đại lục, còn chưa bao giờ gặp qua thảm bại như vậy, mà trong lòng hắn sinh ra không nổi một tia oán ý và không cam lòng.
Khoảng cách thật sự quá lớn.
Hắn thậm chí cũng không kịp ngưng tụ ra hình ảnh động thiên của mình.
Khương Trường Sinh nhìn xuống hắn, hỏi:
- Trước ngươi nói tới nhân gian đại họa, có thể nói cho ta một chút hay không?
Vu Tủng sửng sốt, không ngờ đối phương lại nói lời này, nhưng vì sống sót, hắn chỉ có thể gian nan gật đầu, hắn bị Khương Trường Sinh dẫn theo, bay về phía Long Khởi sơn.
Từ cửa thành Nam đến cửa thành Bắc vừa xuyên qua Kinh Thành.
Già Diệp thần tăng, Chu Tuyệt Thế thấy hắn dẫn theo Vu Tủng về thành, Chu Tuyệt Thế kích động nói:
- Sư phụ, Đạo Tổ quả nhiên thắng.
Nghe vậy, Già Diệp thần tăng không có trả lời, giữ yên lặng.
Trong lòng hắn nhấc lên kinh đào hải lãng.
Đạo Tổ rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Lúc này mới bao lâu đã dễ dàng hạ gục Vu Tủng...
Hắn đột nhiên ý thức được một chuyện, cho tới bây giờ, không có người chân chính biết được cảnh giới của Đạo Tổ, đều nương tựa theo hắn chiến tích đi suy đoán.
Đạo Tổ hạ gục cường giả Nhị Động Thiên chưa hẳn cũng chỉ là Tam Động Thiên.
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, chỉ có thể nỗ lực để cho mình không nghĩ nữa, sau đó mang theo Chu Tuyệt Thế chạy tới Kinh Thành.
Dân chúng trong thành, võ giả trông mong đối đãi, mắt thấy Khương Trường Sinh dẫn theo một người bay qua vùng trời Kinh Thành, toàn thành bộc phát ra tiếng hoan hô chấn động trời cao.
Trương Anh trừng to mắt. Hắn biết Khương Trường Sinh sẽ thắng, dù sao Khương Trường Sinh chính là Tam Động Thiên, nhưng không ngờ thắng được nhanh như vậy, dễ dàng như thế.
Giờ khắc này, hắn sinh ra ý nghĩ giống như Già Diệp thần tăng.
Đạo Tổ đến cùng là cảnh giới gì?
Khương Trường Sinh tốc độ cao bay trở về trong đình viện, vứt Vu Tủng trên mặt đất, cách không khẽ hấp, một bình đan dược từ trong nhà bay ra, hắn trực tiếp đổ đan dược vào trong miệng Vu Tủng, Vu Tủng bị sặc, kịch liệt ho khan, cũng không dám có chút phàn nàn.
Kiếm Thần từ trên mái hiên nhảy xuống, tò mò hỏi:
- Đạo Tổ, hắn là cảnh giới gì?
Hắn có thể cảm nhận được Vu Tủng lúc trước cực kỳ cường đại, mạnh hơn hắn rất xa.
Khương Trường Sinh nói:
- Nhị Động Thiên.
Kiếm Thần thở dài một hơi.
Nếu như đối phương là Nhất Động Thiên, vậy hắn thật không biết mình nên làm cái gì.