Chương 383: Khởi tử hồi sinh (1)
Khương Trường Sinh nhìn Diệp Tầm Địch hăng hái, trong lòng bùi ngùi mãi thôi.
Từng khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ lóe lên trước mắt hắn, thương hải tang điền, luôn có người đóng vai nhân vật giống nhau, luôn có chút tranh đấu vô cùng vô tận.
Diệp Tầm Địch nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nhăn mày lại, hắn nhìn không thấu công lực của Khương Trường Sinh, hắn cũng không có bị vẻ ngoài trẻ tuổi của Khương Trường Sinh mê hoặc.
Tất cả mọi người ngước nhìn bọn hắn.
Dương Chu đi đến bốn sau lưng tên nam đệ tử, thấp giọng nói:
- Cược một lần không, cược giặt quần áo cho người thắng nửa năm, như thế nào?
Bốn tên đệ tử quay đầu nhìn về phía hắn, một người trong đó hỏi:
- Đánh cược như thế nào?
- Cược thắng bại không có ý nghĩa, Đạo Tổ không có khả năng bại, bại thì chúng ta cũng phải xong đời, liền cược đối phương chống bao lâu dưới tay Đạo Tổ? Mỗi người nói ra phạm vi thời gian đại khái, như thế nào?
Dương Chu thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Thanh Nhi, sợ bị Thanh Nhi nghe được.
- Tốt! Ta cược thời gian là trong mười hơi thở.
- Mười hơi quá ngắn, lần trước đều đánh trong chốc lát, ta cược thời gian nửa chén trà nhỏ.
- Ngươi nói quá lập lờ nước đôi rồi.
- Ta cược thời gian trong vòng năm mươi hơi thở.
Thấy bốn vị đồng môn mở miệng, Dương Chu cũng đi theo mở lời:
- Ta đây cược thời gian ba mươi hơi thở.
Trước đó nhìn thấy Diệp Tầm Địch, hắn còn lo lắng cho Đạo Tổ, nhưng bây giờ chú ý của hắn đã ở trên cá cược, hắn thấy, hắn lựa chọn thời gian dài như thế thì được lợi lớn nhất.
Cùng lúc đó.
Khương Trường Sinh cùng Diệp Tầm Địch bay lên, bay tới không gian càng cao.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Diệp Tầm Địch cũng không phải người nói nhiều, hắn lười nhác nói dọa, bắt đầu vận công.
Oanh!
Khí thế Diệp Tầm Địch tăng vọt, chân khí như khí diễm màu trắng lượn lờ quanh người, kinh động biển mây trên trời, tầng tầng lực trùng kích quét ngang các phương thiên địa, hình thành một cái tiếp một cái vòng khí lưu mở rộng, bao phủ đến phần cuối thiên địa, cực kỳ hùng vĩ.
Hết thảy người quan chiến dưới núi, ở nội thành trông mong chăm chú nhìn.
Đại đa số người không phải lần đầu tiên thấy Đạo Tổ ra tay, nhưng mỗi một lần đều hết sức hưng phấn, dù sao điều này đại biểu lực lượng võ đạo Đại Cảnh mạnh nhất.
Diệp Tầm Địch đột nhiên phóng tới Khương Trường Sinh.
Ầm!
Đùi phải của hắn như roi quất vào trên cánh tay Khương Trường Sinh, trong chốc lát, hắn cảm giác được chân khí trên đùi phải trong nháy mắt tiêu tán.
Con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, thầm nghĩ:
- Không hổ là Đạo Tổ.
Tâm tư như điện, trong lúc hắn suy tư, thân thể đã bộc phát ra thế công lăng lệ, cuồng mãnh, muôn vàn thối ảnh, quyền ảnh như cuồng phong bạo vũ rơi vào trên người Khương Trường Sinh.
Vô luận hắn tiến công như thế nào, cũng không cách nào phá vỡ vòng bảo hộ linh lực của Khương Trường Sinh.
- Mặc dù vừa đột phá, nhưng trên lực lượng xác thực không kém hơn Vu Tủng.
Khương Trường Sinh ở trong lòng tán thán, không hổ là Thiên Hải đệ nhất nhân.
Diệp Tầm Địch đột nhiên tan biến, Khương Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, gió mạnh từ trên trời giáng xuống, thổi áo bào đến hắn bay phần phật, các đệ tử trên đỉnh Võ Phong đều cảm nhận được cảm giác áp bách lớn lao, đệ tử công lực thấp càng bị ép tới nửa quỳ mà xuống, trong đó bao gồm cả Dương Chu.
Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, Dương Chu cũng quên đi tiền đặt cược.
Tất cả bọn hắn đều trừng to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.
Một tấm bia to lớn cổ lão do chân khí ngưng tụ mà thành từ trên trời giáng xuống, cự bia to lớn khó có thể tưởng tượng, chỉ là dưới đáy đã dài đến trăm trượng, rộng ba mươi trượng, thân bia hơi mờ, mặt ngoài khắc lấy rất nhiều đồ văn cổ quái, giống như chữ viết, lại như đồ án, tản ra khí tức vô tận thương mang, như thái sơn áp đỉnh, dùng uy thế bá đạo tuyệt đối ép xuống Khương Trường Sinh.
Oanh…
Cự bia vĩ ngạn trong nháy mắt ngừng ở trên không trung, Khương Trường Sinh dùng tư thế một tay chống trời, dễ dàng ngăn cản cự bia.
Sắc mặt Diệp Tầm Địch ở trong bia kịch biến, hắn cắn chặt răng, cự bia vĩ ngạn theo đó phá toái, hóa thành vô số lưỡi dao chân khí đáp xuống, oanh kích Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh giơ cao tay phải, vươn ra ngón trỏ, ngón giữa, hai ngón khép lại, linh lực hóa thành khí kình, dùng tốc độ cực nhanh bay lên, nhấc lên sóng gió kinh thế, hất bay vô số lưỡi dao chân khí.
Hai mắt Diệp Tầm Địch trợn to, phốc lần một tiếng, khí kình xuyên thủng bộ ngực của hắn, đều đánh tan chân khí dâng trào ở trong cơ thể hắn, máu vẩy trời cao.
- Làm sao có thể.....
Thân thể Diệp Tầm Địch bay vọt lên trên, tứ chi rủ xuống, mặt hắn lộ vẻ vẻ không thể tin được, ánh mắt rơi trên người Khương Trường Sinh ở phía dưới.
Hai người cách xa nhau mấy trăm trượng, hắn thấy được ánh mắt Khương Trường Sinh rất đạm mạc.
Hắn không cách nào hình dung loại ánh mắt này.
Giờ khắc này, hắn ngạo khí tự cho là đúng không còn sót lại chút gì.
Sợ hãi, tuyệt vọng trước đó chưa từng có xông lên đầu.
Lần này không giống với bất kỳ một lần chiến đấu nào ở dĩ vãng, hắn cảm giác mình thật có thể sẽ chết.
Thân thể của hắn bắt đầu hạ xuống, lưỡi dao chân khí đầy trời hóa thành mây khói tiêu tán.
Chiến đấu kết thúc.
Tất cả mọi người thấy Diệp Tầm Địch rớt xuống, sau đó bị Khương Trường Sinh tiếp được.
Khương Trường Sinh quay người, mang theo Diệp Tầm Địch bay trở về bên trong Long Khởi sơn, tan biến trong sương mù mịt mờ.
Trên đỉnh Võ Phong yên tĩnh.
Cũng là dưới núi trước bộc phát ra tiếng hoan hô chấn động trời cao.
Đạo Tổ lại thắng.
Mặc dù không có thấy rõ tình huống chiến đấu cụ thể, nhưng Diệp Tầm Địch ngưng tụ tấm bia đá tolớn để bọn hắn mở rộng tầm mắt, không uổng công đi chuyến này.
Đám võ giả đều đang cảm khái võ đạo hải dương mạnh mẽ, tuyệt học bực này quả thật chưa từng nghe thấy.
Cái tên Diệp Tầm Địch bị bọn hắn vĩnh viễn nhớ kỹ.
Dương Chu bừng tỉnh từ bên trong ngốc trệ, hắn đột nhiên hỏi:
- Thời gian bao lâu?
Một tên đệ tử bên cạnh nói:
- Không biết, vừa rồi ta thấy hơi choáng, nhưng hẳn là bên trong mười hơi.