Chương 385: Sáu trăm vạn thế lực, Hoang Đạo Thần Nguyên Công (1)
- Kể từ hôm nay, ta tới truyền thụ cho ngươi võ đạo, Đạo Tổ đã yêu cầu ta, ta sẽ không đối xử tử tế với ngươi, cuộc sống thống khổ tập võ của ngươi sắp bắt đầu, chuẩn bị xong chưa?
Diệp Tầm Địch nhìn chằm chằm Dương Chu, lạnh giọng nói, trong lòng hắn rất khinh thường.
Đạo Tổ nói kẻ này chính là tư chất thiên hạ đệ nhất, nhưng hắn tạm thời không có nhìn ra thành tựu gì.
- Truyền thụ một thân tuyệt học của ngươi cho hắn, về sau ta cũng sẽ chỉ bảo ngươi, nếu như ngươi có thể nuôi dưỡng được một tên cường giả vô địch, mới hay là người võ đạo đại thành chân chính, không chỉ là chính mình mạnh mẽ, dạy dỗ đồ đệ cũng rất mạnh mẽ.
Tiếng nói Đạo Tổ còn vang ở bên tai, trong lòng Diệp Tầm Địch dấy lên đấu chí.
Hắn nhất định phải học được Trần gia Khí Chỉ.
Dương Chu bị hắn nói đến trong lòng cảm thấy sợ hãi, thận trọng nói:
- Ngươi... Ngươi sẽ không đánh ta đó chứ?
Diệp Tầm Địch khẽ nói:
- Vậy thì tới đánh một trận.
Chẳng biết tại sao, hắn nhìn tiểu tử này đã cảm thấy khó chịu không hiểu từ đâu ra.
- A?
Trong đình viện.
Kiếm Thần nhịn không được hỏi:
- Diệp Tầm Địch có thể giết chết Dương Chu hay không?
Ấn tượng của hắn dành cho Dương Chu không tệ, lại thêm thiên phú của Dương Chu, hắn không đành lòng thiên tài như thế bị đánh chết.
Khương Trường Sinh nói:
- Sẽ không, Diệp Tầm Địch không có lỗ mãng như vậy.
Chết cũng có thể cứu.
Kiếm Thần nghe xong, chỉ có thể thôi.
Bạch Kỳ ngáp một cái, nhìn về phía Hoàng Thiên, Hắc Thiên, bên trong ánh mắt toát ra vẻ chờ mong.
Nó chờ mong hai tiểu gia hỏa này sớm ngày quật khởi, đến lúc đó có khả năng luận bàn một chút cùng Dương Chu.
Hai con mèo đã sớm đã đi vào con đường tu yêu, nhưng yêu tộc tu hành ở giai đoạn đầu rất chậm, cần thời gian tích lũy, đây cũng là nguyên nhân yêu thú có tuổi thọ dài hơn nhân tộc, trời xanh rất công bằng.
Nhân tộc có thiên tư vượt qua yêu tộc, nhưng tuổi thọ không bằng yêu tộc.
Thời gian một nén nhang sau.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên mở mắt, tan biến tại chỗ cũ.
Kiếm Thần, Bạch Kỳ tựa hồ cảm nhận được cái gì, đuổi theo.
Diệp Tầm Địch ngồi xổm ở trước mặt Dương Chu, vận công chữa thương, mũi hắn mặt tràn đầy mồ hôi lạnh, hai tay đều đang run rẩy.
- Không thể nào.....
Diệp Tầm Địch âm thầm hoảng hốt.
Khương Trường Sinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nâng tay phải lên, nhắm ngay Dương Chu, thi triển thần thông, linh lực hóa thành hào quang màu xanh, rơi vào trên người Dương Chu.
Diệp Tầm Địch quay đầu, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, chân tay luống cuống.
Đúng lúc này, Dương Chu ho khan, Diệp Tầm Địch thấy thế trừng to mắt.
- Làm sao có thể..... Hắn không phải đã chết à.....
Trong lòng Diệp Tầm Địch hoảng sợ suy nghĩ.
Dương Chu mở to mắt, nhìn thấy Diệp Tầm Địch, dọa đến lui lại, cực kỳ sợ hãi.
- Đạo Tổ! Hắn muốn giết ta! Ta không muốn luyện võ với hắn.
Dương Chu kêu khóc, đáng thương nói.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Nhưng ngươi còn chưa có chết đây.
Hắn ý vị thâm trường lườm Diệp Tầm Địch một cái, dọa Diệp Tầm Địch giật mình.
- Cứ nghe lời ta, chớ có cô phụ cơ duyên như thế.
Khương Trường Sinh vứt xuống lời này liền rời đi, lưu lại Diệp Tầm Địch với vẻ mặt đầy phức tạp.
Diệp Tầm Địch dám khẳng định, Dương Chu vừa rồi quả thật bị hắn vô ý đánh chết, chủ yếu là thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, lại cảm thấy tiểu tử này còn chưa thể hiện ra thiên tư, kết quả không để ý, liền đánh chết Dương Chu.
Giờ khắc này, ngoại trừ kính sợ Đạo Tổ thần thông quảng đại, trong lòng Diệp Tầm Địch tràn ngập áy náy cùng vui mừng trước nay chưa có.
Đời này của hắn không biết từng giết bao nhiêu kẻ địch, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dạy người tập võ, Dương Chu tương đương với đồ đệ của hắn, hắn vậy mà lỡ tay đánh chết đồ đệ của mình.....
Hắn càng nghĩ càng khó chịu.
Dương Chu đi tới, thận trọng nói:
- Tiền bối, ta có thể nghỉ ngơi một chút không? Vừa rồi thật sự rất đau.
Nhìn hắn sưng mặt sưng mũi, Diệp Tầm Địch lần đầu mềm lòng, nỗ lực gạt ra nụ cười, nói:
- Ngươi nghỉ ngơi đi.
Hắn cười còn khó coi hơn khóc, dọa Dương Chu khẽ run rẩy.
- Được rồi, ta vẫn tiếp tục luyện đi....
- Không sao đâu, ngươi nghỉ ngơi đi.
Một bên khác.
Bạch Kỳ, Kiếm Thần đi theo Khương Trường Sinh trở lại trong sân.
Kiếm Thần rầu rĩ nói:
- Diệp Tầm Địch chẳng lẽ không dạy qua đồ đệ?
Khương Trường Sinh nói:
- Mọi thứ luôn có lần đầu tiên, nhìn lại một chút biểu hiện của hắn đi.
Chính là bởi vì có thần thông khởi tử hồi sinh, hắn mới dám bỏ mặc Diệp Tầm Địch, nếu như lại có lần tiếp theo, vậy hắn sẽ không bỏ qua cho tên kia.
Còn về Dương Chu, quả thật có chút có lỗi với hắn, nhưng thân là võ giả, tương lai còn có yêu tộc đại họa đến, sớm một chút trải nghiệm sinh tử có thể làm cho hắn thuế biến, cải biến tính cách cà lơ phất phơ.
Ngày thứ hai, giữa trưa.
Dương Chu lần nữa đi vào Long Khởi sơn tập võ, Diệp Tầm Địch lo lắng hắn bởi vì chấn thương lần nữa bỏ mình, trắng đêm khó ngủ, một mực chờ đến hắn xuất hiện, mới yên tâm.
Hả?
Diệp Tầm Địch bỗng nhiên động dung.
- Chân khí của hắn.....
Trong lòng Diệp Tầm Địch nhấc lên kinh đào hải lãng, vẻn vẹn một đêm, chân khí trong người Dương Chu vậy mà tăng trưởng gấp bội, cho dù đối với hắn mà nói, vẫn không đáng giá nhắc tới, nhưng đặt ở cảnh giới của Dương Chu, xác thực không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ.....
Diệp Tầm Địch suy nghĩ cái gì, vội vàng vẫy tay, Dương Chu hấp tấp chạy đến trước mặt hắn. Tiểu tử này không tim không phổi như thế, hắn thấy là thân thể của mình quá yếu, cho nên hắn quyết định tập võ thật tốt.
Trước trở thành võ giả cường đại giống như Diệp Tầm Địch, lại đuổi theo Đạo Tổ. Diệp Tầm Địch bắt lấy bả vai Dương Chu, quan sát tỉ mỉ, càng xem càng kỳ lạ.
- Không sai..... Tuyệt đối không sai..... Đây cũng là võ đạo thánh thể trong truyền thuyết.....
Diệp Tầm Địch kích động nói, ánh mắt nhìn về phía Dương Chu hết sức kích động, giống như đang nhìn thấy trân bảo hiếm thấy nào đó.