Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 419: âm mưu của Phụng Thiên, Đạo Tổ khởi tử hồi sinh (1)

Chương 419: âm mưu của Phụng Thiên, Đạo Tổ khởi tử hồi sinh (1)
Khương Trường Sinh thấy tên nam tử thần bí kia không có làm ác, tựa hồ đang chờ cái gì, hắn cũng không có lập tức ra tay.
Vào đêm, Khương Trường Sinh lưu lại một tôn phân thân, bản tôn thần không biết quỷ không hay rời khỏi Long Khởi quan.
Một ngày ngày đi qua.
Nam tử lôi thôi vẫn ở trên vách núi chờ đợi, rượu uống xong, hắn đi thành trì gần đó mua thêm rượu, không có người phát giác được hắn là võ giả, hơn nữa còn là cường giả Nhị Động Thiên cảnh.
Hắn cứ như vậy nghênh ngang ra vào thành, sau đó trở lại trên núi cao gần duyên hải chờ đợi.
Trong ngự thư phòng.
Tâm thần Thuận Thiên hoàng đế không yên, đạo văn giữa mi tâm hơi nhói nhói, hắn đã từ trong miệng Cảnh Nhân tông biết được, cái bớt của Khương gia có khả năng báo trước nguy hiểm, cho nên hắn không cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, tất nhiên gặp nguy hiểm đang ẩn núp.
Hắn lập tức triệu kiến Khương Tiển.
Quả nhiên, Khương Tiển cũng có cảm thụ như vậy.
Sau khi hai người hợp kế, Khương Tiển tự mình dẫn tinh nhuệ Thuận Thiên quân bắt đầu tuần tra.
Khi Thuận Thiên quân đi qua chỗ rừng núi của nam tử lôi thôi, nam tử lôi thôi cấp tốc trốn trong bụi cỏ, thành công tránh thoát, công pháp của hắn rõ ràng rất đặc thù, có thể làm cho khí tức hóa thành hư vô, mà Thuận Thiên quân không có khả năng tiến hành truy quét.
Thoáng chớp mắt.
Một tháng trôi qua.
Ầm ầm…
Tiếng sấm từ phía chân trời truyền đến, chỉ thấy lôi vân cuồn cuộn theo hải dương cuốn tới, dần dần bao trùm giải đất duyên hải.
Nam tử lôi thôi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười, tự nhủ:
- Cuối cùng cũng cho lão phu đợi đến, sớm một chút xong việc, về sớm nghỉ ngơi.
Đợi lôi vân bao trùm dãy núi, hắn như mũi tên nhảy lên ra núi rừng, chui vào trong lôi vân.
Trong lôi vân, hắn nâng hai tay áo, đếm không hết độc trùng từ trong hai tay áo bay ra, không có bay bao xa đã liên tục nổ tung, hóa thành sương độc tràn vào trong mây.
Hắn không có chú ý tới, sau lưng hắn có một người đang nhìn xem hắn, chính là Khương Trường Sinh.
- Chân khí hóa độc trùng, có ít đồ….
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn đã xem thấu đối phương muốn làm cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác được loại độc này mặc dù kịch liệt, nhưng cũng không có tính ăn mòn mãnh liệt, loại độc này ngược lại tràn ngập hiệu quả tê liệt mãnh liệt, khiến cho người trúng tử vong.
Qua một hồi lâu.
Nam tử lôi thôi thu tay lại, hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, tự nhủ:
- Kém chút ép khô lão phu, sau này trở về nhất định phải bảo Thiên Tử khen thưởng ta thật lớn.
Hắn đang muốn rời khỏi, một cánh tay đè lại bờ vai của hắn, khiến cho hắn trừng to mắt.
Hắn gần như là phản xạ có điều kiện ra tay, một khuỷu tay vung tới đầu Khương Trường Sinh.
Răng rắc!
Khương Trường Sinh thuận thế đẩy gãy vai phải của hắn, ddể hắn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, hai người đi theo kéo dài khoảng cách.
Nam tử lôi thôi nhìn hằm hằm Khương Trường Sinh, thấy là một đạo nhân, hắn đang muốn tức miệng mắng to, nhưng một giây sau hắn đột nhiên suy nghĩ cái gì, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
- Ngươi là Đạo Tổ?
Nam tử lôi thôi cắn răng hỏi.
Khương Trường Sinh mỉm cười nói:
- Không ngờ thanh danh của ta to lớn như thế.
Sắc mặt nam tử lôi thôi tái xanh, trong lòng thì tràn ngập hoảng sợ.
Phụng Thiên thiên tử sở dĩ điều động hắn đến đây, chính là kiêng kị Đại Cảnh Đạo Tổ, muốn cho hắn dùng khí độc thần không biết quỷ không hay võ học hủy diệt quân đội Đại Cảnh, để Đại Cảnh Đạo Tổ không kịp trợ giúp, không ngờ Đạo Tổ vẫn tới.
Hắn cố nén hoảng sợ, tiếng tàn nhẫn hỏi:
- Ngươi như thế nào tới chỗ này, ngươi làm sao phát hiện ta?
Ti Châu cách nơi này sao mà xa xôi?
Chẳng lẽ Đạo Tổ đã sớm trốn ở gần đó?
Nếu như vậy, Ti Châu chẳng phải trống rỗng?
Trong chốc lát, nam tử lôi thôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng trước mắt hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi sát cục này.
Khương Trường Sinh nói:
- Thường cách một đoạn thời gian, ta đều sẽ kiểm tra một chút Long Mạch đại lục, vừa hay phát hiện ra ngươi, chỉ có thể nói là thiên tượng hại ngươi, nếu võ học của ngươi có thể không dựa vào nước mưa, ngươi có lẽ thật đúng là có thể chạy thoát.
Đối phương trong mắt hắn đã là người chết, cho nên không cần giấu diếm.
Kiểm tra Long Mạch đại lục?
Nam tử lôi thôi không rõ hắn là kiểm tra như thế nào, đang muốn mở miệng hỏi thăm.
- Ra tay đi, ta rất lâu không có đánh nhau, để ta hoạt động gân cốt một chút.
Khương Trường Sinh đưa tay nói, nghe vậy, nam tử lôi thôi đã biết của mình chết chắc.
Bất quá Đạo Tổ không ngờ lại không ngăn cản mưa sa, vậy thì thật quá tốt, đúng theo ý của hắn.
Mặc dù hắn chết chắc, nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ, Thiên Tử sẽ không bạc đãi hậu nhân của hắn.
Trái tay nam tử lôi thôi cầm lên hồ lô rượu, dùng miệng mở ra nắp hồ lô, sau đó uống một hơi cạn sạch, ném hồ lô rượu hướng xuống đất, quát:
- Vậy để nhường lão phu lãnh giáo một chút Đại Cảnh Đạo Tổ lợi hại, xem Trần gia Khí Chỉ của ngươi có thể ra một chỉ tru diệt lão phu hay không.
Oanh!
Hắn đột nhiên lao thẳng tới Khương Trường Sinh, chân khí Nhị Động Thiên bùng nổ, phát động lôi vân.
Ầm! Ầm! Phanh.....
Hai người giao chiến trong lôi vân, mưa sa theo đó hạ xuống, rửa sạch thiên địa, che giấu tiếng vang bọn hắn chiến đấu.
Khương Tiển mang theo Thuận Thiên quân trở lại quân doanh, mưa sa mưa như trút nước, hắn đứng ở doanh trướng trước cửa ngước nhìn giông tố đầy trời, nỗi lòng đầy lo lắng.
Thụ nhãn giữa mi tâm hắn mở ra, mơ hồ bị đau, để tâm tình của hắn càng sốt ruột.
Bịch!
Binh sĩ cách đó không xa đang bưng một bát cơm chạy bỗng nhiên ngã xuống đất, Khương Tiển cho rằng hắn ngã sấp, không có để ý, nhưng qua mấy tức, đối phương vẫn không có đứng lên.
Hắn đang muốn đi qua xem xét, binh sĩ trên từng tòa tháp quan sát ngã xuống, những binh sĩ chờ đợi trước doanh trướng cũng liên tục ngã xuống đất.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không biết, chẳng lẽ trúng độc?
- Có người hạ độc trong cơm trưa?
- Ta..... Cứu ta...
- A Tứ, ngươi mau tỉnh lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất