Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 472: Khủng bố tăng trưởng, Huyền Điểu hiển linh (2)

Chương 472: Khủng bố tăng trưởng, Huyền Điểu hiển linh (2)
Tựa như vị Phụng Thiên thiên tử này, hắn cũng đang sáng tạo võ đạo thuộc về mình.
Phụng Thiên thiên tử mở miệng hỏi:
- Gần đây Kiếm Chủ làm sao biến mất, tình huống Kiếm Đình như thế nào?
Thị vệ trả lời:
- Kiếm Chủ rời đi Phụng Thiên, đệ tử nói hắn đi truy tầm Kiếm đạo, Kiếm Đình vẫn hết sức an phận, cũng đang tích cực hưởng ứng bệ hạ hiệu triệu, Kiếm Đình một năm có thể sáng tạo ra trên trăm bộ kiếm pháp, bên trong các đại môn phái, xem như tương đối nhiều, dù sao bọn hắn chỉ nghiên cứu kiếm pháp.
- Ừm, đi xuống đi.
Thị vệ hành lễ, quay người rời đi.
Phụng Thiên thiên tử chậm rãi buông thư tịch xuống, vuốt vuốt mi tâm, thở dài nói:
- Luôn là kém một chút, đến cùng kém điểm nào nhất.....
Hắn quay đầu nhìn về phương Tây, tự nhủ:
- Có lẽ trẫm cũng nên đi ra ngoài một chuyến.
·····.
Thuận Thiên năm sáu mươi hai.
Giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh vượt qua hai ức, tốc độ tăng trưởng vẫn đang tăng lên.
Để cho hắn thấy không hợp thói thường chính là mình vậy mà thu hoạch được yêu thú tín ngưỡng, chút yêu thú này không thể thắp hương, nhưng chúng nó định kỳ sẽ quỳ lại bầu trời, yên lặng cầu nguyện Huyền Điểu, điều này nói rõ hương hỏa bản thân cũng bao hàm niệm lực.
Ở trong nhân tộc, cực hạn sùng bái sẽ thông qua thắp hương hiện ra, đây đã là tập tục, mà yêu tộc không có tập tục này.
Một ngày này, Khương Trường Sinh chuẩn bị sàng chọn một vị yêu cầm từ bên trong yêu tộc tín đồ của mình.
Hắn bắt đầu cẩn thận cảm thụ tiếng lòng của bọn nó.
Một bên khác.
Xa xôi trong vùng biển có lấy một tòa đại lục còn muốn khổng lồ hơn cả Long Mạch đại lục, trong núi rừng bay ra hơi khói lượn lờ, chỉ thấy từng người từng người bách tính xếp hàng đi vào một tòa tiểu đình thắp hương, trong đình có dựng tượng đá của một Huyền Điểu, mặc dù có khoảng cách với Huyền Điểu do Khương Trường Sinh biến thành, nhưng đại khái vẫn rất giống.
- Nhân gian gặp khó, Huyền Điểu khu họa, chớ có hỏi sinh lão bệnh tử, chỉ cầu mọi việc hài lòng.....
Bên cạnh tượng đá, một lão đạo nhân híp mắt, tựa như mệt rã rời, ung dung nói, phối hợp với hơi khói xung quanh, lộ ra thần bí, huyền diệu.
Bên ngoài tiểu đình.
Một con chim én đứng ở trên nhánh cây, ngoẹo đầu nhìn tượng đá Huyền Điểu.
Yến Tử này muốn lớn hơn chim sẻ bình thường, hình thể lớn đến sắp bắt kịp gà trống, mượn lá cây, không người có thể nhìn thấy nó.
Nó đang cầu nguyện với Huyền Điểu:
- Bách điểu chi thần, xin ngài nhất định phải phù hộ ta, để cho ta thuận lợi tu luyện, không nên bị võ giả bắt lấy, phù hộ mẫu thân cùng đệ đệ muội muội của ta bình an vô sự.....
Từ khi nửa năm trước nhìn thấy tượng đá Huyền Điểu, lại nghe người ta nói về sự tích của nó, nó đã sùng bái Huyền Điểu, bởi vì thân hình Huyền Điểu có chút tương tự Yến Tử, chẳng qua cổ và móng vuốt dài hơn, cho nên nó huyễn tưởng mình một ngày kia có thể trở thành Huyền Điểu.
Vì thế, nó bắt đầu cả ngày lẫn đêm thủ ở chỗ này, mỗi khi người thắp hương ít, hoặc nó bị mọi người cầu nguyện chỗ đả động, nó sẽ tận lực phát ra tiếng, giả vờ là Huyền Điểu hiển linh, để những người kia xúc động, thậm chí cảm động, cái này cũng dẫn đến tòa tiểu đình này trở nên càng ngày càng nổi danh, hấp dẫn nhiều người hơn đến đây thắp hương.
Chuyện Huyền Điểu hiển linh cũng dần dần truyền ra.
Nó cảm thấy làm như vậy, có thể làm cho những cái người thân ở Khổ Hải tìm tới hi vọng, cũng có thể để nhiều người hơn thờ phụng Huyền Điểu.
Tuy là yêu, nhưng nó cũng không có ác ý đối với nhân tộc, bởi vì lúc tuổi còn nhỏ, nó bị võ giả bắt đi, là một lão giả cứu nó, còn nuôi nấng nó, đến khi lão giả qua đời, nó mới bắt đầu lang thang, nhưng nó cũng bởi vậy thất lạc cùng gia đình, làm sao cũng tìm không thấy.
Nó biết người có người tốt, người xấu, yêu cũng có yêu tốt, yêu xấu, cho nên trong lòng nó, người và yêu là bình đẳng.
Mặt trời lặn mặt trăng lên.
Khách hành hương xuống núi, ngay cả lão đạo nhân tu kiến tiểu đình cũng xuống núi trở lại quan nghỉ ngơi.
Tiểu Yến yêu bay đến trong đình, rơi vào trên cánh Huyền Điểu chuẩn bị đi ngủ.
Đây đã là thói quen của nó, chỉ có dựa vào lấy Huyền Điểu đi ngủ, lòng của nó mới an bình.
Đêm dần khuya.
- Tiểu gia hỏa.
Một tiếng nói bỗng nhiên vang lên, Tiểu Yến yêu không có phản ứng, cứ nghĩ mình đang nằm mơ, khi tiếng gọi này lặp lại mấy lần, nó mới vừa bừng tỉnh.
Nó đưa mắt nhìn lại, cũng không thấy bóng người.
- Đừng xem, ngươi nhìn không thấy ta.
Giọng Khương Trường Sinh vang lên lần nữa, Tiểu Yến nghe được mà toàn thân giật mình, vội vàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Huyền Điểu?
- Ha ha, không sai, ngươi ở trên cánh ta có dễ chịu?
Nghe vậy, Tiểu Yến yêu bị dọa đến bay lên, còn rơi xuống hai cọng lông chim, nó cấp tốc rơi vào trước tượng đá, nằm sấp trên mặt đất, học bộ dáng quỳ lạy của người.
Tâm tình của nó đã xúc động lại thấp thỏm.
Kích động là Huyền Điểu hiển linh, thấp thỏm là sợ mình mạo phạm Huyền Điểu.
- Không cần khẩn trương, ta nghe được tiếng lòng của ngươi, ngươi muốn mạnh lên, cũng muốn trở thành thần thú mang đến Tường Thụy, phúc khí cho người và yêu, phải hay không?
Giọng Khương Trường Sinh hết sức ôn hòa, để Tiểu Yến yêu không còn khẩn trương.
Nó vội ngẩng đầu, nói:
- Đúng vậy, ta từ nhỏ bị võ giả bắt đi, nhưng ta cũng đã nhận được người dưỡng dục, trong thời gian dài sau này lại bị yêu và võ giả truy sát, cho nên ta muốn mang đến hảo vận cho những sinh linh bị võ giả, yêu thú khi dễ, cho bọn hắn tín niệm sống tiếp.
Nó cực kỳ xúc động, trong lòng tràn ngập chờ mong.
- Ta có khả năng thỏa mãn ngươi, nhưng ngươi cần hiến thân cho ta, từ đó phục thị ta, ngươi có bằng lòng hay không?
Nghe nói như thế, Tiểu Yến yêu càng thêm xúc động, gấp giọng nói:
- Tự nhiên nguyện ý, tiểu yêu nguyện đời đời kiếp kiếp phục thị Huyền Điểu đại nhân.
Hai chữ Đại Nhân cũng là nó học được từ bên trong miệng người, dùng để xưng hô tồn tại có địa vị cao hơn mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất