Chương 517: Kiếm trận hiển uy, cải thiên hoán địa (1)
Xích Ác yêu tôn vừa xông lên, Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận bỗng nhiên bùng nổ, kiếm quang khủng bố từ trên trời giáng xuống, uy áp khó có thể tưởng tượng quả thực nhấn hắn xuống.
Oanh một tiếng!
Mặt biển vốn bốc lên không ngừng nổ tung, toàn bộ vùng biển vì đó kịch liệt cuồn cuộn, rìa bờ biển đại lục phương xa càng bị sóng biển đập, rừng núi hoa thảo không chịu nổi trùng kích.
Bình Thiên yêu tôn không có xem kịch, hắn nâng tay phải lên, một thanh cốt đao khổng lồ bay lên từ đáy biển, rơi vào trong tay hắn, hắn nhấc đao vung trảm đi, yêu khí hóa thành màu đao khí đỏ tươi bay lên, đối diện đụng vào kiếm quang đầy trời.
Hai cỗ lực lượng cường đại bắn ra cảm giác áp bách đáng sợ hơn.
Giá trị hương hỏa Xích Ác yêu tôn ở khoảng một trăm triệu, giá trị hương hỏa Bình Thiên yêu tôn thì là một trăm triệu, đây chính là thực lực vượt qua Võ Đạo Thánh Vương.
Khương Trường Sinh cao cao tại thượng, Chí Dương thần quang bắn ra ánh nắng sáng chói, khiến cho hắn như là Thái Dương Thần đứng ngạo nghễ trên thương khung.
- Tốc chiến tốc thắng.
Ánh mắt Khương Trường Sinh băng lãnh, hắn lần đầu tiên toàn lực ra tay đối phó kẻ địch, trước đó toàn lực, cũng không phải giết địch, mà là thi triển thần thông nắm biển.
Hắn nâng hai tay lên, mênh mông linh lực theo Chí Dương ánh nắng thần quang chiếu vào bên trong ba mươi sáu chuôi Càn Khôn kiếm, khiến cho Càn Khôn kiếm bắt đầu cao tốc xoay tròn.
Kiếm quang phóng đại, vô cùng loá mắt, đám võ giả trong đại lục dồn dập bay tới trên bầu trời, xa xa nhìn trận đại chiến của Thần Ma này, từng người trợn mắt hốc mồm.
Trong vùng biển phương xa toát ra rất nhiều yêu thú, cũng đang xem chiến, từng người run sợ trong lòng.
Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận trở thành tồn tại chói mắt nhất phía dưới bầu trời tối tăm, kiếm quang mênh mông như thần quang bổ ra một vệt từ Hỗn Độn, mà Khương Trường Sinh đứng phía trên thần quang như là Thiên Thần khai thiên tích địa.
Thiên tộc, Bàn Cổ.
Tiếng nói của Khương Trường Sinh trước đó sao mà vang dội, để vô số võ giả, yêu thú nghe được rõ ràng.
Trong khi được chúng sinh nhìn chăm chú, bên trong Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận dấy lên lửa nóng hừng hực, như thiên địa hỏa lô, Xích Ác yêu tôn muốn trốn thoát, kết quả căn bản không phá nổi kiếm trận.
Bình Thiên yêu tôn điên cuồng quơ cốt đao, đao khí cuồng bạo, mặc dù hình thể to như cự nhạc, động tác của hắn lại dị thường nhanh, nhưng đao khí theo không kịp tốc độ liệt diễm tăng trưởng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lôi đình vạn quân từ bên trên kiếm quang đánh xuống, Bình Thiên yêu tôn vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đánh đến toàn thân tê dại.
- Làm sao có thể… Đây là trận pháp gì… Một người cũng có thể thi?
Bình Thiên yêu tôn kinh hãi trong lòng, hắn từng tham gia qua chiến tranh cùng Thánh triều, quân đội Thánh triều sẽ lợi dụng khí vận Thánh triều thi triển đại trận, từng mang đến phiền phức rất lớn cho yêu tộc, nhưng đó là quân đội do vô số người tạo thành.
Gia hỏa gọi Bàn Cổ này vậy mà một người bày trận.
Mà trận pháp này vậy mà ẩn chứa rất nhiều thế công, tinh diệu hơn cả trận pháp Thánh triều, có thể nói là khác biệt ngày và đêm.
Đáng chết!
Bình Thiên yêu tôn tâm loạn, hắn biết tuyệt cảnh đang đến.
Xích Ác yêu tôn nâng lên ba cái đuôi, đếm không hết lông tóc như mưa tên bắn ra, mang theo yêu lực, xuyên qua liệt hỏa, xông vào kiếm quang, còn chưa chạm đến Khương Trường Sinh, tất cả đều bị kiếm quang tru diệt.
Hắn ngẩng đầu, đầu lâu trên trán dấy lên ngọn lửa màu xanh lam.
Bình Thiên yêu tôn cố nén thống khổ khi bị cháy, sét đánh, rót hết yêu lực trong cơ thể vào bên trong cốt đao, chuẩn bị đánh ra một kích toàn lực.
Khương Trường Sinh nhìn ở trong mắt động tác của bọn hắn bị, Khương Trường Sinh cũng sẽ không cho bọn hắn cơ hội.
Chết!
Trong mắt Khương Trường Sinh lóe lên sát ý, sau đó quay người.
Cơ hồ đồng thời, ba mươi sáu chuôi Càn Khôn kiếm đang cao tốc xoay tròn bỗng nhiên dừng lại, kiếm trận đột nhiên co vào, nước biển đi theo cuồn cuộn.
Bình Thiên yêu tôn, Xích Ác yêu tôn động dung, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Bọn hắn vậy mà cảm nhận được không gian đang đè ép thân thể, loại cảm giác này dị thường khó chịu, bọn hắn chưa bao giờ có cảm thụ như thế.
Oanh một tiếng!
Tốc độ Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận co vào đột nhiên tăng lên, ba mươi sáu chuôi Càn Khôn kiếm cấp tốc chồng chất lên nhau, kiếm quang đi theo tiêu tán, thịt nát, xương vỡ vương vãi xuống đầy trời.
Hai Đại Yêu tôn thân tử đạo tiêu.
Ba mươi sáu chuôi Càn Khôn kiếm cấp tốc bay về phía Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh mang theo chúng nó hóa thành một chùm sáng tan biến tại chân trời.
Phương xa, một đầu quy yêu toát ra mặt biển, nhìn chân trời vương vãi xuống mưa máu thịt xương vỡ, con mắt của nó trừng lớn, lẩm bẩm nói:
- Yêu Tôn…. chết rồi? Làm sao có thể! Thiên tộc...
Nó chui vào đáy biển, sợ bị phát hiện.
Không chỉ là nó, từng yêu thú đang xem quan chiến đều dọa đến dồn dập thoát đi, trong bọn họ có không ít yêu thú thực lực đều rất mạnh, muốn đầu nhập vào Yêu Tôn, nhưng lại không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể xa xa đi theo yêu vụ, không nghĩ tới mắt thấy hai Đại Yêu tôn bị tru diệt.
Tên Thiên tộc Bàn Cổ đi sâu vào trong lòng chúng nó.
Đại lục phương xa, đám võ giả cũng ghi lại cái tên này, nhưng bọn hắn hiện tại còn chưa ý thức được ân tình Bàn Cổ dánh cho bọn hắn.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh dùng tốc độ cao nhất thoát đi, vì dự phòng ngừa vạn nhất, hắn bay về phía đối diện với Long Mạch đại lục, ven đường vẫn không ngừng diễn toán cường giả bên trong nghìn vạn dặm.
Bay ra một khoảng cách, hắn chui vào đáy biển, thi triển Cửu Thiên Huyền Biến, biến thành một con cá, lại thi triển Ngũ Hành độn thuật, dùng tốc độ cực nhanh chạy về Long Mạch đại lục.
Mặc dù hết sức trắc trở, nhưng thuyền cẩn thận chạy được vạn năm. Bên trong Ngọc Cốt Thanh Trúc Lâm, Khương Trường Sinh từ lòng đất toát ra, dỡ xuống ngân giáp, sửa sang lại một chút đạo bào, sau đó đi ra rừng trúc.
Hắn thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, biến thành thân thể cao lớn vạn trượng, ngoại trừ Diệp Tầm Địch, không người có thể suy nghĩ là hắn, Diệp Tầm Địch chính là tín đồ của hắn, đáng giá tín nhiệm, mà Diệp Tầm Địch cũng không có lý do gì đi vạch trần, yêu tộc là kẻ địch của cả Nhân tộc, mà Diệp Tầm Địch đợi ở bên cạnh hắn, là tồn tại trên một cái thuyền.